Home Đam Mỹ Tương Kiến Hoan – Quyển 2 – Chương 61: Cứu mỹ nhân

    Tương Kiến Hoan – Quyển 2 – Chương 61: Cứu mỹ nhân

    Thuộc truyện: Tương Kiến Hoan

    Lúc hai người chạy qua chỗ khi nãy dừng mã xa, Đoạn Lĩnh còn dừng lại thăm dò mạch đập của phu xe, may mà vẫn còn hô hấp chỉ là đã hôn mê. Đoạn Lĩnh kéo phu xe đến gốc cây dàn xếp xong, Vũ Độc cũng đã chạy đến một phía khác tra xét.

    “Chờ… chờ một chút!” Đoạn Lĩnh mệt bở hơi tai chạy theo phía sau Vũ Độc, Vũ Độc khẽ điểm chân phi thân lên một ngọn cây gần đó, Đoạn Lĩnh cũng lấy thế dùng lực nhảy lên, giữa đường còn mượn lực ở một nhánh cây, nhảy hết vài lần mới lên đến bên cạnh Vũ Độc..

    Vũ Độc hướng về phía bình nguyên rộng lớn quan sát tìm kiếm tung tích kẻ địch, chỉ là vừa mới thoáng chốc như vậy, đám đạo tặc kia cư nhiên chạy trốn không thấy tung tích.

    “Nguy rồi.” Vũ Độc nói, “Ngay cả mã xa cũng đã bị trộm đi.”

    Đoạn Lĩnh: “…”

    Vũ Độc nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

    “Ngươi làm sao lên đây được?” Vũ Độc hỏi.

    Chân của Đoạn Lĩnh lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã xuống, cũng nhờ Vũ Độc vươn tay kéo lại, y mới thoát được một kiếp.

    “Đồ đạc và thư tín đều ở trên xe.” Đoạn Lĩnh nói.

    Chuyện này quá phiền toái rồi, Đoạn Lĩnh nhìn về phía bình nguyên, sau khi cả hai rời khỏi ngọn cây, Đoạn Lĩnh nhìn quanh một chút, nhặt lên một bộ cung tên của đám đạo rặc bỏ lại, cung tên của người Đảng Hạng chế tác qua loa, chỉ là miễn cưỡng có thể sử dụng. Vũ Độc kinh ngạc nói: “Ngươi còn biết bắn tên??!”

    “Học qua một chút.” Đoạn Lĩnh tùy tiện trả lời, trong lòng lại nghĩ ‘Nếu như ngươi biết ta học phi thân với ai phỏng chừng liền bị hù đến chết’.

    Vẻ mặt Vũ Độc tràn đầy nghi hoặc, Đoạn Lĩnh chỉ có thể viện ra một cái cớ hàm hồ lừa gạt hắn.

    “Vừa rồi ngươi rốt cuộc làm thế nào lên được ngọn cây?” Vũ Độc vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng truy vấn Đoạn Lĩnh.

    “Bò lên!” Đoạn Lĩnh nói, “Hiện tại ngươi nhất định phải hỏi rõ chuyện này sao? Nhanh chóng đi tìm mã xa thôi!”

    Phía xa đột nhiên lóe lên ánh lửa, Vũ Độc lần thứ hai ngẩng đầu, chỉ thấy vài con cú đêm bay về phía tây bắc.

    “Hẳn là chỉ ở gần đây thôi.” Vũ Độc ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Đoạn Lĩnh, “Nếu không trước hết ta đưa ngươi đến…”

    Đưa đến chỗ nào đây? Vũ Độc cũng không tiện để một mình Đoạn Lĩnh lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này, hơn nữa bênh cạnh còn có một xa phu đang hôn mê. Trong lúc hai người còn đang bất đắc dĩ, từ phía xa truyền đến một thanh âm kêu cứu: “Người đâu! Cứu mạng —— “

    “Cứu tôi với!”

    Vũ Độc hơi nhíu mày, hai người nhìn nhau, đều đang nghĩ xem đây có phải là một cái bẫy hay không. Vũ Độc rảo bước xuyên qua một khoảnh rừng rậm rạp, chỉ thấy một người trung niên đang đứng giữa trời la hét: “Người đâu mau đến đây! Cứu mạng!”

    Đoạn Lĩnh dùng cung tiễn chỉ vào người nọ, người nọ liền thở phì phò té nhào trước mặt bọn họ.

    “Tha mạng! Xin tha mạng!”

    Người trung niên mồ hôi tuôn ra như tắm, thần trí hoảng loạn cực độ, Vũ Độc quan sát trong chốc lát rồi dùng mồi lửa đốt một nhánh cây lên, soi vào gần mặt của đối phương.

    Ở nơi hẻo lánh như vậy lại có người sao?

    “Tiểu thư nhà ta… bị đạotặc cướp đi!” Người trung niên nói, “Các ngươi là ai? Xin rủ lòng thương cứu tiểu thư nhà ta một mạng!”

    Đoạn Lĩnh bỗng nhiên hiểu được, đám đạo tặc vừa rồi mục tiêu nhất định là mã xa!

    “Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Vũ Độc nhíu mày nhìn người trung niên kia, người trung niên đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, không dám nhiều lời.

    “Là… là… Tiểu thư nhà ta đang trên đường đi thăm người thân.” Người trung niên ấp úng nói.

    “Ngươi chiếu cố người này.” Đoạn Lĩnh chỉ về phía xa phu đang hôn mê dưới tán cây nói, “Chúng ta đi tìm người.”

    “Hai vị là…”

    Đoạn Lĩnh xua tay xoay người rời đi, Vũ Độc lại gọi: “Này! Chờ một chút!”

    “Ta đã hiểu rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Đám đạo tặc cũng không phải muốn phục kích chúng ta.”

    Đoạn Lĩnh vừa nói xong Vũ Độc cũng hiểu được, nói: “Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”

    Đám đạo tặc này phục kích đã lâu lúc ra tay cũng cực kỳ nhanh chóng, hẳn là sớm có dự mưu, lúc nãy còn dùng tiếng Đảng Hạng thảo luận hẳn là đã phát hiện sai lầm, chỉ là không tìm được người muốn tìm lại hoài nghi trong đó có bẫy, vì vậy muốn giết trước tìm sao. Nhưng vì sao lại mang luôn cả mã xa đi?

    Lần này thật sự là giữa đường gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân. Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh dọc theo quan đạo đuổi tới, chỉ thấy vết bánh xe dẫn vào trong một khoảnh ruộng lúa mạch. Sắc trời cũng đã gần đến bình minh, Đoạn Lĩnh thủy chung vẫn đuổi không kịp Vũ Độc, chỉ có thể ở phía sau vừa chạy vừa nghỉ.

    Vũ Độc rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: “Ngươi về trước đi!”

    “Ta không biết đường!” Đoạn Lĩnh thở hồng hộc nói.

    Vũ Độc: “…”

    Nơi này ngoại trừ bình nguyên chính là núi, màn đêm vừa đi, ánh nắng ban mai vừa rọi xuống thì cả thế giới đều thay hình đổi dạng. Bây giờ đã chạy được gần một canh giờ, muốn Đoạn Lĩnh tìm đường trở về, nằm mơ sao?

    Vũ Độc chỉ đành thả chậm cước bộ, tỉ mỉ xem xét xung quanh, vết bánh xe đến nơi này liền biến mất, trước mặt lại là một bãi đá hỗn loạn, trong thung lũng này lúc mờ sáng sương mù dày đặc, giương bàn tay không thấy ngón.

    “Như vậy đám đạo tặc kia phục kích là muốn cướp vị tiểu thư này.” Đoạn Lĩnh đi tới dòng suối nhỏ trước mặt, từa người lên một tảng đá lớn nghỉ ngơi, nói, “Chỉ là đã cướp lầm người, đem xe của chúng ta xem như mục tiêu.”

    Vũ Độc bây giờ còn trần nửa thân trên, y phục của hắn đều để trong xe, trên vai chỉ có một cái khăn vắt ngang, thắt lưng tùy tiện buộc lại. Hắn đột nhiên ngồi bật dậy liếc nhìn về phía xa, Đoạn Lĩnh đang muốn nói gì đó đã thấy Vũ Độc nằm rạp trên mặt đất, nghiêng đầu áp tai lắng nghe động tĩnh, hắn còn xoay người hướng về phía y ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu im lặng. Sau một chốc, Vũ Độc đứng dậy chậm rãi lội qua con suối, còn xoay người ngoắc Đoạn Lĩnh, ý bảo y cũng đi sang.

    Phía bên kia dòng suối có một bãi đất trống, xe ngựa của bọn họ đang đậu ở đó, bên cạnh còn có mấy tên đạo tặc trông chừng, bọn họ đang không ngừng trò chuyện, giúp nhau bôi thuốc, lại nhìn vào phía trong một chút, chính là một sơn động.

    Trời vừa mờ sáng, sơn động này thoạt nhìn giống như một doanh trại lâm thời, bên trong còn treo một ngọn đèn, trên mặt đất tựa hồ có vài bóng người đang ngồi.

    “Có thể một lần hạ gục toàn bộ không?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

    “Mấy người bên ngoài thì có thể.” Vũ Độc nói, “Nhưng muốn hạ luôn những người trong sơn động thì không được, cần phải hai lần. Chỉ là hiện tại trên tay ta không có gì hết, chẳng lẽ dùng đai lưng này đánh nhau, thuốc bột trong tay cũng không còn nhiều, chỉ dùng được một lần, những người còn lại cũng chỉ có thể trực tiếp chém giết.”

    Đoạn Lĩnh: “Như vậy chúng ta trước hết liền dụ người đến đây.”

    Đoạn Lĩnh dùng một nhánh cây vẽ địa đồ giản lược trên mặt đất, cùng Vũ Độc lập kế hoạch..

    “Sau đó ngươi liền đi lấy đồ của chúng ta, chuyện này chỉ trông cậy vào ngươi.” Đoạn Lĩnh dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Vũ Độc.

    Vũ Độc suy nghĩ một chút thì gật đầu, lại nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh.

    Đoạn Lĩnh: “Chuyện gì?”

    “Lá gan thật lớn.” Vũ Độc nói, “Ai dạy ngươi cái này?”

    Trong lúc Đoạn Lĩnh đang tìm cớ nói quanh co thì Vũ Độc lại nói: “Việc này không nên chậm trễ, hành động đi.”

    Đoạn Lĩnh tách khỏi Vũ Độc, y hít sâu một hơi kéo căng trường cung, mũi tên đầu tiên chỉ là thử cung, tài bắn cung của y không quá nổi trội nhưng cũng không bị hoang phế, trường cung của người Đảng Hạng mặc dù muốn kéo ra có chút phí sức, cũng khiến y mệt chết được, chỉ là mũi tên nhờ vậy lại bay xa hơn không ít.

    Vũ Độc ẩn mình trong rừng cây, tay chống lên gối khom người chờ đợi, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh.

    Ánh sáng bên trong sơn động cực kỳ tù mù, một mũi tên vun vút bay qua cự ly năm mươi bước bắn thẳng vào bên trong, chính xác bắn vào đoạn dây thừng treo đèn trên vách, trong lúc đám đạo tặc còn chưa phản ứng kịp chao đèn liền rơi xuống mặt đất, lửa bắt vào dầu hừng hực bốc cháy.

    Trong sơn động nhất thời vang lên từng trận kinh hô, đám thủ vệ bên ngoài cũng vội vã chạy vào dò xét, tràng diện hỗn loạn ồn ào, không ít đạo tặc bên trong đẩy đám thủ vệ lao ra. Đoạn Lĩnh nhân dịp này lại bắn thêm một mũi tên, gã thủ lĩnh cảnh giác né được chỗ hiểm thế nhưng vẫn bị bắn vào đùi.

    Thủ lĩnh đạo tặc rống giận, hiển nhiên đã phát hiện có người đánh lén, lúc này cả đám người lại bắt đầu phát sinh một hồi hỗn chiến. Vũ Độc thủy chung vẫn chờ trong rừng cây, vị trí đầu hướng gió, hắn ưu nhã đánh mồi lửa đốt vài mảnh lá khô, trên lá khô lại rắc một chút thuốc bột tạo thành một làn khói xanh mỏng manh, lượn lờ theo gió bay về phía đám đạo tặc.

    Những người đứng gần nhất ngã xuống đầu tiên, Đoạn Lĩnh vừa di chuyển vừa bắn tên, mắt thấy đám đạo tặc đều bị dụ ra khỏi sơn động, sau đó lần lượt ngã xuống mặt đất, Vũ Độc lại lắc mình chạy đến bãi đất trống, nhảy lên xe ngựa.

    Chỉ là lúc đầu Đoạn Lĩnh vẫn đánh giá sai nhân số của đám đạo tặc, không ngờ trong cái sơn động nho nhỏ kia lại có thể chứa được gần ba bốn mươi người, giữa lúc đối phương đã phát hiện được chỗ ẩn thân của y thì Vũ Độc lại huýt dài một tiếng, trong tay cầm Liệt Quang kiếm, thân trên vẫn để trần, trên lưng con đeo hộp kiếm từ sau mã xa xông ra.

    Vừa rồi chính là ám hiệu Vũ Độc thông báo cho Đoạn Lĩnh đã lấy được đồ vật, sau đó bàn tay của hắn tung ra, phi tiêu đầy trời đem đạo tặc ghim thẳng xuống đất.

    Đoạn Lĩnh cũng thu hồi cung tiễn, khom người chạy ra khỏi rừng cây, chỉ thấy Vũ Độc lần nữa nhảy lên trần xe phát ra một thanh âm huýt sáo khiêu khích. Đám đạo tặc nhất thời giận dữ, giương cung chạy vọt về phía hắn, thế nhưng Vũ Độc vừa lui đến sau mã xa liền đá mạnh một cước, cả càng xe đều bị đá tung ra ngoài, vì vậy đám đạo tặc vừa xông lên đã bị càng xe nặng đến hai mươi cân áp đến lảo đảo.

    Đoạn Lĩnh dùng một mảnh vải ướt che lại mũi miệng vọt vào trong sơn động, không ngờ bên trong lại cực kỳ rộng lớn, từ phía một góc khuất còn truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, là một thiếu nữ trẻ tuổi. Trong sơn động khói đen tràn ngập, phân không rõ phương, Đoạn Lĩnh chỉ có thể lờ mờ nắm lấy tay của đối phương, lại dùng chủy thủ cắt đám dây thừng trói chặt nàng, kéo người đứng dậy.

    “Đi!” Đoạn Lĩnh đem vải ướt chặn lên miệng thiếu nữ, kéo nàng vội vã rời đi.

    Lúc hai người rời khỏi sơn động, Vũ Độc đã cầm chặt chuôi kiếm không ngừng dao động giữa đám mã tặc, chỉ trong khoảnh khắc liền đánh người ngã ra đầy đất. Đoạn Lĩnh lập tức chạy đi cướp ngựa, đầu tiên là để thiếu nữ kia lên ngựa.

    “Ngươi đi trước!” Vũ Độc quát to.

    Đoạn Lĩnh liền tung người lên ngựa cùng thiếu nữ, chân đạp thật mạnh phi ngựa phóng qua dòng suối, chạy thẳng vào trong rừng cây.

    “Ngươi là ai?” Thiếu nữ kia hỏi.

    Đoạn Lĩnh lại quay đầu nói: “Vậy ngươi là ai?!”

    Sau khi chạy được một đoạn vào sâu trong rừng, Đoạn Lĩnh mới kéo thẳng dây cương cho ngựa dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, do dự xem có nên trở về tiếp ứng cho Vũ Độc hay không. Thế nhưng Vũ Độc đã bảo y rời đi trước, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

    “Ngươi là ai?” Thiếu nữ kia lại hỏi, “Họ gì? Ngươi là người Hán? Phải không? Không phải người Đảng Hạng chứ?”

    Lúc này Đoạn Lĩnh mới chú ý đến thiếu nữ bên cạnh, gương mặt của cả hai đều bị khói ám đen kịt tựa như một con mèo mun. Đoạn Lĩnh nhìn thấy nàng liền buồn cười, nhịn không được cười phá lên, thiếu nữ lại là dở khóc dở cười, những nghi vấn của nàng đều không được đáp lại.

    “Để ta nghĩ xem nên chạy như thế nào… ” Đoạn Lĩnh nói: “Trước hết phải tìm chỗ hội họp đã.”

    Bất chợt từ phía xa truyền đến một trận tiếng động, tựa hồ có người đang tới gần, Đoạn Lĩnh dò hỏi: “Vũ Độc?”

    “Vũ Độc?” Nữ hài lặp lại.

    “Suỵt.” Đoạn Lĩnh nhận ra nguy hiểm đang đến gần, y sờ vào túi tên lấy ra mũi tên cuối cùng, nhắm thẳng về phía rừng rậm. Bỗng nhiên lại có một thanh âm thét to vang lên khiến hai người giật nảy mình.

    Sau đó tiếng bước chân lại từ từ xa dần rồi tiêu thất.

    Đoạn Lĩnh: “…”

    Đoạn Lĩnh chậm rãi hạ cung, đột nhiên hiểu được nơi này chính là ngõ vào doanh địa của dạo tặc! Nơi phát ra thanh âm hẳn là một trạm gác, chỉ là vừa nãy y cùng Vũ Độc đã vòng qua một con đường khác mà đến. Mà thanh âm thét lên vừa rồi tựa hồ là một loại ám hiệu, chỉ là ám hiệu có nghĩa là gì thì y không quá rõ ràng.

    Đoạn Lĩnh lập tức quay đầu ngựa lại hướng về phía rừng rậm phóng đi, đợi đến khi rời khỏi thung lũng mới dừng ngựa bên cạnh một ruộng lúa mạch. Lúc này trời đã sáng hẳn, thấp thoáng phía bên kia mảnh ruộng rộng lớn này chính là quan đạo.

    “Ở chỗ này chờ.” Đoạn Lĩnh cưỡi ngựa tìm tới nơi đã ước định cùng Vũ Độc, là vị trí bọn họ bị cướp mã xa, sau đó đỡ thiếu nữ xuống ngựa.

    “Đừng đi loạn.” Đoạn Lĩnh nhìn quanh một vòng lại thở hổn hển mấy hơi, hỏi thiếu nữ bên cạnh, “Khát không?”

    Bất chợt từ phía sau có người tung một chưởng đến, chưởng phong vừa đảo qua trong nháy mắt Đoạn Lĩnh liền cảm thấy nguy hiểm theo bản năng đón đỡ. Chỉ là y vừa chụp được cổ tay đối phương thì mới phát hiện tay người này cứng như cương thiết, không, đó chính là cương thiết! Đoạn Lĩnh bị lực chấn đến suýt nữa gãy xương, đau đớn kêu to.

    Thích khách kia không hề dừng lại mà tiếp tục động thủ, một cước quét qua, Đoạn Lĩnh lại nghiêng người né tránh, đối phương vừa tung ra một chiêu Đoạn Lĩnh đã bị đánh ngã xuống mặt đất.

    “Tránh xa y ra!” Thiếu nữ thét to nhào tới trước mặt thích khách, lại bị thích khách nắm áo vứt qua một bên.

    Thích khách từng bước ám sát, cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh từng chút lui về phía sau.

    Đây là ai? Đoạn Lĩnh nhìn thẳng vào mắt của thích khách, kẻ này chột một bên mắt, đồng tử mang theo một tia màu xám nhàn nhạt, gã dùng bên mắt hoàn hảo còn lại quan sát Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh đột nhiên dâng lên một trận kinh hoảng —— đây là một thích khách chân chính, là loại thích khách không hề có nhân tính.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vũ Độc thình lình xuất hiện từ sau ruộng lúa mạch, di chuyển nhanh đến phảng phất xuất hiện tàn ảnh, vượt qua biển lúa mạch mênh mông, một kiếm chỉ thẳng vào yết hầu gã thích khách nọ! Mà thích khách kia cư nhiên lại đưa một cánh tay lên đỡ lấy Liệt Quang kiếm của Vũ Độc.

    Đoạn Lĩnh không khỏi cả kinh, hầu như đã tưởng tượng ra được một màn cánh tay của thích khách kia bị chặt đứt, thế nhưng lúc tay gã và lưỡi kiếm chạm vào nhau chỉ có tiếng vải vóc xé rách và kim khí va chạm. Cái nơi vốn nên là cánh tay của thích khách hiện ra một phần móc sắt, ôm dọc theo lưỡi của Liệt Quang kiếm ma sát tạo thành tia lửa.

    “Là ngươi?!” Vũ Độc kinh hãi nói, tiện đà trở tay thu kiếm, chỉ là lúc lưỡi kiếm vừa thu về ống tay áo lại phất ra một chút, một nắm thuốc bột cùng chưởng phong lập tức đánh về phía thích khách che mặt.

    Đoạn Lĩnh nhìn thấy mà không khỏi tán thưởng! Một chiêu kia của Vũ Độc cơ hồ là vô pháp phá giải, chỉ cần đối phương đón lấy một chưởng này của hắn nhất định phải vận khí chống đỡ, thế nhưng trong chưởng phong còn có phấn độc, chỉ cần hít vào liền trúng độc.

    Chỉ là ý niệm này vừa mới lóe lên trong đầu Đoạn Lĩnh, thích khách che mặt lại lựa chọn lui về phía sau, chỉ một nhịp thở tiếp theo Vũ Độc đã đuổi kịp, lần nữa tung ra một chưởng, nhìn cũng không nhìn đẩy thích khách nọ vào trong ruộng lúa, tay phải khẽ đẩy, Liệt Quang kiếm chém thẳng về phía thích khách rồi trở về trong tay Vũ Độc.

    Thuộc truyện: Tương Kiến Hoan