Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 11-15

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 11: Mười một • Lạc Trần Nguyên

    Hai ngày sau lên được tới bờ, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.

    Hai ngày qua chen chúc trên chiếc thuyền cướp xa lạ, không dám tùy tiện ăn đồ trên thuyền, còn không đủ không gian cho mọi người nghỉ ngơi, vì vậy tất cả mọi người vừa đói bụng vừa mệt, vừa lên bờ liền vội đi tìm đồ ăn.

    Vốn tưởng Thế ngoại đào nguyên được người trong thiên hạ thường nhắc sẽ ít người ở, lại không ngờ rằng bến tàu nơi đây vô cùng náo nhiệt hơn trong tưởng tượng. Lăng Huyền Kỳ nhìn đại thuyền cách đó không xa dừng ở bên bờ, lòng hoài nghi hỏi Lăng Huyền Uyên: “Có phải chúng ta đã tìm sai chỗ?”

    Lăng Huyền Uyên nhìn tàu chở hàng phía đó còn lớn hơn chiếc thuyền hai ngày trước bị đánh chìm vài lần, cùng đám người đang vội vàng vận chuyển hàng hóa ra khỏi tàu, bình tĩnh nói: “Ta không biết.”

    Mọi người: “…”

    Lưu Chưởng Môn bất mãn mà trừng mắt về phía Năm huynh đệ Lăng gia, “Vậy phải sao bây giờ?”

    “Còn làm sao được, ” Từ lúc Lăng Huyền Sương biết được lần trước mình nói gì ông ta cũng nghe rõ xong, đơn giản nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, hoàn toàn không còn kiêng kỵ, “Dưới cái mũi có miệng, hỏi !”

    Lưu Chưởng Môn bị hắn làm nghẹn đến tức giận, nhưng ngại vì còn chỗ còn phải yêu cầu bọn họ giúp đỡ, nên không nói gì.

    Lăng Huyền Dạ thấy có người ở phía trước cách đó không xa đang kiểm hàng, đi tới lễ phép hỏi thăm: “Huynh đài có biết từ chỗ này muốn đến Lạc Trần nguyên, phải đi thế nào không?”

    Thanh niên trẻ kiểm hàng ngẩng đầu hé mắt, “Ở đây chính là Lạc Trần Nguyên đó.”

    Lăng Huyền Dạ ngẩn ra, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.

    Lăng Huyền Uyên nhìn quanh.

    “Ngươi nói ở đây chính là Lạc Trần Nguyên?” Hách bang chủ tiến lên trước hỏi, “Thiệu Dục Tân Lạc Trần Nguyên?”

    Trong mắt người nọ lộ ra mấy phần không thích, “Các vị là bạn của Nguyên chủ chúng ta sao?”

    Lăng Huyền Thư khẽ vuốt cằm với người nọ, “Chúng ta là vì ngưỡng mộ đại danh Thiệu nguyên chủ đã lâu, đặc biệt đến bái phỏng, bạn bè thì chẳng dám trèo cao.”

    Nam tử nghe gã lời lẽ cung kính, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn, chỉ vào đường lót đá hướng Đông: “Các vị đi dọc theo con đường này, rất nhanh sẽ thấy một trấn nhỏ, đi tới đoạn cuối trấn nhỏ thì đi ngược lại hướng Nam hai dặm đường, chính là chỗ ở Nguyên chủ chúng ta.”

    Không ít người nghe xong đều vô cùng vui mừng, dồn dập hướng về người nọ nói cảm ơn.

    Người nọ mỉm cười, đưa tay chỉ về phía sau, “Không phải nói cảm ơn, bởi vì các ngươi quấy rối, ta đã quên vừa rồi đếm tới bao nhiêu rồi, cho nên phiền tới các ngươi giúp ta đếm hết lại chỗ này một lần nữa.”

    Mọi người nhìn đống rương phía sau người nọ được xếp chồng chất như núi, “…”

    Cũng may bọn họ nhiều người, chỉ dùng nửa canh giờ đã kiểm kê hàng hóa xong xuôi, cáo biệt người nọ rồi nhắm hướng Đông mà đi.

    Đi không bao xa, trước mặt quả nhiên xuất hiện một trấn nhỏ, xuôi dọc theo hai bên đường tất cả đều là Thương gia, cái gì cũng đều bán, rất là náo nhiệt. Mọi người qua lại trên đường đều mang theo nụ cười tràn trề hạnh phúc, thỉnh thoảng cùng chủ quán hoặc là chào hỏi với người đi qua, toàn bộ trấn nhỏ lan tỏa hơi thở tốt lành náo nhiệt.

    “Chỗ này thật không tệ, ” Lăng Huyền Thư nhìn trái nhìn phải, “Dáng vẻ bách tính an cư lạc nghiệp, nhìn vào khiến cho lòng người thoải mái.”

    Lăng Huyền Sương do Lăng Tiểu Vụ cùng Lăng Tiểu Tuyết đỡ, hữu khí vô lực nói: “Ngươi thoải mái nhưng ta khó chịu, ta sắp chết đói, ăn cái gì trước rồi đi tiếp không được hả?”

    Đúng lúc đi tới trước một quán rượu, Lăng Huyền Dạ nghỉ chân, ngửi được mùi thơm bay ra từ bên trong thì chảy nước miếng, “Nhị ca Tam ca, ta cũng mệt chết, hay chúng ta ăn ở đây trước một bữa được không?”

    Mọi người cũng nhất trí bày tỏ đồng ý, nhấc chân muốn bước vào.

    Lăng Huyền Uyên bỗng dưng nói: “Các ngươi có tiền sao?”

    Chân bước ra được một nửa thì cùng nhau dừng lại, mọi người quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu.

    Khi đi mang theo ngân phiếu đều rơi xuống sông bị ướt rách, nhiều đồ đáng giá cũng đều rơi xuống trong sông bị người trộm đi, mà ngay cả ngân lượng dắt theo trong người cũng vì chuyện rơi xuống nước xong cảm thấy quá nặng, muốn bảo mệnh nên đã ném hết xuống, cho nên hiện giờ không còn đồng nào.

    Gương mặt Lăng Huyền Kỳ đau khổ, “Nhị ca, ngươi không đói bụng sao?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Ta cũng đói bụng, nhưng không thể ăn không.”

    “Vậy dùng tên của huynh ghi nợ trước được chứ?” Lăng Huyền Kỳ chờ mong mà nhìn hắn.

    Lăng Huyền Uyên mặt không hề cảm xúc nhìn lại.

    “…” Lăng Huyền Kỳ lùi bước, “Không ăn thì không ăn.”

    “Thật ra cũng không phải không còn tiền.” Tất cả mọi người còn đang cúi đầu ủ rũ, Lăng Huyền Thư nói như thế.

    Hai mắt Lăng Huyền Sương sáng lên vồ tới, “Ngươi có tiền?”

    Lăng Huyền Thư ra hiệu cho Lăng Tiểu Vụ kéo hắn ra xa, tay mò vào trong đai lưng, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, khi hai tay gã đưa về phía trước mặt mọi người thì có thêm một chiếc lá vàng.

    “…” Lăng Huyền Sương dựng thẳng ngón tay cái với hắn, “Ngay cả đai lưng cũng có hai lớp.”

    Lăng Huyền Dạ bổ sung, “Bên trong còn giấu được vàng lá.”

    Lăng Huyền Kỳ cảm thán, “Trên người giấu vàng mà huynh còn không bị chìm xuống đáy sông.”

    “…” Lăng Huyền Thư bị cậu làm tức giận, nắm lá vàng lá thu tay về, “Các ngươi không muốn ăn thì thôi, ta ăn.”

    “Ha ha ăn!” Chúng huynh đệ ôm lấy hắn đi vào tửu lâu.

    Lăng Huyền Sương thành công phục sinh sau khi ăn được một bàn món ăn chua ngọt, đi qua chỗ bàn Lăng Huyền Thư, thấp giọng nói: “Huyền Thư, ta thấy Yến Thanh Tiêu vẫn được người Phi Vũ lâu cõng, có vẻ không tỉnh táo cho lắm, còn không ăn gì, có phải đã bị bệnh?”

    Lăng Huyền Thư tiếp tục dùng bữa, “Làm sao ta biết?”

    “Cứu người cứu cho chót, ngươi như vậy quá không chịu trách nhiệm.” Lăng Huyền Sương bày ra vẻ đại ca, nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích.

    Lông mày Lăng Huyền Thư khẽ nhướn, “Dẫm vào vết xe đổ nói ta biết, cứu y là một chuyện rất không đáng làm, cũng vì một khắc đó do tinh thần trọng nghĩa chết tiệt của ta chạy đến quấy phá, hiện giờ ta đang hối hận cực kỳ.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Tiểu Vụ lúc này đi tới phía sau Lăng Huyền Thư, nói: “Tam Thiếu gia, thuộc hạ đã hỏi bạn trong Phi Vũ lâu, nghe nói Yến lâu chủ chỉ chịu chút phong hàn, cũng không quá nặng.”

    Lăng Huyền Thư hoàn toàn hết hứng muốn ăn, để đũa xuống nói: “Ta lúc nào cho ngươi đi hỏi chuyện này, lại lúc nào bảo ngươi báo lại cho ta?”

    Lăng Tiểu Vụ không chút hoang mang lại đi ra phía sau Lăng Huyền Sương, nói: “Không cẩn thận nói sai, không phải Tam Thiếu gia, là Đại thiếu gia.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    “Cảm tạ Lăng Tam thiếu mời chúng ta ăn no một bữa mỹ vị, ” Ăn uống no đủ, Tào Nghĩa cao giọng nhìn Lăng Huyền Thư nói cám ơn, “Nếu không có Lăng Tam thiếu tài giỏi suy nghĩ chu đáo, chỉ sợ cả đám chúng ta sẽ phải chịu đói.”

    Tất cả mọi người phụ họa theo, nhìn Lăng Huyền Thư nối tiếp nhau nói cám ơn.

    Lăng Huyền Dạ nhẹ giọng nói: “Không phải do huynh ấy suy nghĩ chu đáo, đơn thuần chỉ vì không nỡ ném bất luận một thứ gì đáng tiền xuống mà thôi.”

    Giọng của Lăng Huyền Kỳ còn nhỏ hơn, “Hơn nữa huynh ấy còn chưa nói sẽ mời các ngươi, nhất định sẽ khiến cho các ngươi trả lại.”

    Tiếng hai người nói nhỏ bị nhấn chìm ở trong tiếng cám ơn, người ngoài đều không nghe rõ, nhưng Lăng Huyền Thư ngồi cùng bàn thì nghe rõ ràng. Hắn liếc hai đứa em một cái, mới khẽ mỉm cười với mọi người, nói: “Các vị nói quá lời, chuyện giữa bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau chính là việc nghĩa chẳng từ, huống chi đây chỉ là một cái nhấc tay, thật sự không đáng nhắc đến.”

    “Nói rất hay!” Vạn Trung nói, “Có thể được Lăng Tam thiếu gọi một tiếng bằng hữu, đã là vinh hạnh lớn lao của Vạn Trung ta đây, sau này Ngự Kiếm sơn trang có chuyện đến nơi Vạn Trung ta ở, Vạn Trung ta đây dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

    Mọi người tiếp nối nhau đầy miệng tỏ vẻ bọn họ cũng nghĩ như vậy.

    Lăng Huyền Thư gật đầu từng cái đáp lại, cuối cùng mới mỉm cười nhìn Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ một cái.

    Lăng Huyền Dạ khâm phục nói: “Tiền này bỏ ra rất đáng giá, phỏng chừng Tam ca đời này đã có thế lực các môn phái này, sau này làm ăn cũng không cần phải bỏ một đồng tiền.”

    Lăng Huyền Kỳ gật đầu nói: “Không trách Tam ca có thể kiếm tiền, huynh ấy nghĩ lâu dài hơn nhiều so với chúng ta.”

    Ăn xong tiếp tục lên đường, mọi người chiếu theo lời người bến tàu đã nói, đi tới đoạn cuối hướng Đông trấn nhỏ, rồi đi ngược hướng Nam, đi không bao xa thì nhìn thấy một sườn núi nhỏ.

    Lưu Chưởng Môn cực kỳ cẩn thận với chuyện này, “Có phải người nọ đã cố ý chỉ sai đường cho chúng ta?”

    Lăng Huyền Uyên đã bước chân đến chỗ sườn núi, “Đường sườn núi được sửa sang tốt như vậy, chứng tỏ thường thường có người qua lại, hẳn sẽ không sai lầm.”

    Lưu Chưởng Môn mím mím miệng, vẫn đuổi theo.

    Đợi đến khi leo lên đỉnh sườn núi, trong nháy mắt đó mọi người đã vứt sạch nghi ngờ trong lòng, chỉ sâu sắc cảm thán cảnh đẹp trước mắt.

    Phía trước là bình nguyên vạn dặm nhìn không hết cảnh, cỏ xanh thăm thẳm, hoa tươi khắp nơi, vô số bươm bướm bay lượn uyển quanh những khóm hoa rực rỡ, ánh nắng long lanh, đẹp không sao tả xiết.

    Dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không đủ để biểu đạt hết tâm tình vào lúc này, đến cùng khi mở miệng ra, chỉ toàn một tiếng than thở.

    “Thế gian thật sự có nơi không khác gì Tiên cảnh.” Liễu Nương nói xong, là người đầu tiên từ trên sườn núi đi xuống.

    Lăng Huyền Thư nhìn về phía trước cách đó không xa, cửa đá cao lớn đứng thẳng, bên trên dùng hành thư viết ba chữ lớn “Lạc Trần Nguyên”, nét bút nhàn nhã tĩnh dật, làm gã không nhịn được khen: “Quả là bụi trần tan hết, chỉ còn một mảnh trong lành, phong cảnh nơi đây không phụ tên này, rất hợp, rất hợp.”

    Mọi người lục tục từ đỉnh sườn núi đi xuống, đi tới trước cửa đá.

    Cửa đá cao to, mà chỉ có hình dáng của cửa nhưng không có cánh cửa, bốn phía cũng không có tường vây, hiển nhiên cái cửa này chỉ dùng để đánh dấu, mà cũng không phải là muốn ngăn trở người đi đường.

    Hai bên trái phải cửa đá có một bệ đá rộng lớn cao bằng nửa người, trên hai bệ đá lại có hai con sư tử ngồi xổm. Vẻ ngoài sư tử sáng bóng lộng lẫy, toàn thân trắng như tuyết, đường nét ưu mỹ, trông rất sống động.

    “Không ngờ Thiệu Dục Tân cũng thích tục vật mà chỉ đám quan mới thích, có cái sư tử này cũng chẳng khác gì nơi khác…” Lăng Huyền Sương nói xong, để tay lên chỗ màu trắng, lập tức cứng đờ.

    Lăng Huyền Dạ hiếu kỳ nói: “Sao thế?”

    Lăng Huyền Sương cảm giác được sự ấm áp cùng mềm mại truyền đến, miễn cưỡng cười, “Đây là… Giả phải không?”

    Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lông bờm thật dài nhẹ nhàng lay động của Sư cảnh ở trên mu bàn tay Lăng Huyền Sương.

    “…” Lăng Huyền Dạ nuốt một ngụm nước bọt, “Là thật.”

    Lăng Huyền Sương khóc, “Gạt ta phải không? Huyền Uyên…”

    Lăng Huyền Uyên trấn định cùng Hùng sư đối diện, “Là thật.”

    “…” Lăng Huyền Sương nhắm hai mắt lại, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.

    . . .

    Chương 12: Mười hai • lấy thân báo đáp

    Lăng Huyền Dạ tiếp được thân thể Lăng Huyền Sương, cúi đầu đề phòng nhìn Bạch sư, cũng không dám làm bừa, “Nhị ca, chúng ta bây giờ phải làm gì?”

    Lăng Huyền Uyên còn chưa trả lời, một con Bạch sư khác đứng lên, thân hình so với lúc trước doạ ngất Lăng Huyền Sương chỉ nhỏ hơn một chút, dưới cổ cũng ít lông bờm uy phong, là một con sư tử cái.

    Rất nhiều người đều lui về phía sau, mấy huynh đệ Lăng gia bởi vì đứng hàng đầu phía trước, lo lắng chẳng may động một cái sẽ chọc cho con Bạch sư nhào tới, đành phải đứng yên lặng tại chỗ xem biến hóa, cùng lúc trên tay ngưng tụ nội lực, tính toán chỉ cần Bạch sư bất thường, bọn họ liền xuất chưởng đánh trả.

    Thời gian trôi qua từng giây, tất cả mọi người đều rất hồi hộp.

    Thư sư ( sư tử cái) bỗng dưng ngáp một cái, ưu nhã nhảy xuống khỏi bệ đá, quay về Hùng sư (sư tử đực :v )vẫy vẫy đuôi, bước nhẹ xuyên qua cửa đá.

    Hùng sư lúc này mới đi theo, khinh bỉ liếc nhìn Lăng Huyền Sương, nhảy xuống khỏi đài cao đuổi theo sau Thư sư.

    Mọi người như trút được gánh nặng vỗ vỗ ngực, cũng rất ăn ý không gây ra tiếng vang lớn, chỉ lo đôi Bạch sư đó sẽ đổi ý quay lại.

    Chẳng may cứ sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Bạch sư lại dừng bước, quay đầu lại nhìn mọi người.

    Lăng Huyền Kỳ cẩn thận trốn ra phía sau Lăng Huyền Thư, “Chúng nó muốn thế nào?”

    Lăng Huyền Thư căng thẳng nhìn chăm chú Bạch sư, “Ta lại không phải chúng nó, làm sao ta biết?”

    Hùng sư ở chỗ đó nhìn bọn họ một lúc lâu, có vẻ muốn quay lại.
    Lăng Tiểu Phong ở bên tai Lăng Huyền Uyên thấp giọng hỏi: “Nhị thiếu gia, giết hay không giết?”

    “Trước đừng manh động.” Lăng Huyền Uyên ra hiệu cho hắn đứng tránh ra một tẹo, “Chúng nó được Thiệu nguyên chủ nuôi, chúng ta còn phải cầu hắn, nên đừng có đắc tội người ta.”

    Hùng sư đi tới gần, nhìn mọi người một vòng, cuối cùng nhắm Lăng Huyền Uyên đi tới.

    “Nhị ca…” Lăng Huyền Thư nhích lại gần về phía hắn, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay giúp đỡ.

    Nhưng Hùng sư ở cách hắn hai bước thì dừng lại, xoay người, dùng đuôi nhẹ nhàng vòng lấy chân hắn, cuốn thành hai lần, bước một bước về phía trước.

    Lăng Huyền Dạ nhịn không được cười lên, “Nó đang muốn huynh ***?”

    Lăng Huyền Uyên: “…”

    “Ngươi cho rằng đây là thanh lâu hả?” Lăng Huyền Thư nói, “Hình như nó đang muốn dẫn đường cho chúng ta.”

    Lăng Huyền Dạ mếu máo, “Từ lúc ra ngoài đến giờ đệ chưa từng đến thanh lâu.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Thật oan ức cho ngươi.”

    Lăng Huyền Dạ gật đầu liên tục, “Đệ cũng cảm thấy vậy.”

    Lăng Huyền Thư mặc kệ y, hỏi Lăng Huyền Uyên: “Nếu không chúng ta theo chân chúng nó thử xem?”

    “Cũng được.” Lăng Huyền Uyên nói, “Huyền Dạ, cõng đại ca, chúng ta đi.”

    Lăng Huyền Dạ thuận lợi túm được Lăng Huyền Kỳ, nén Lăng Huyền Sương vào trong lòng cậu ta, “Huyền Kỳ, cõng đại ca, chúng ta đi.”

    “…” Lăng Huyền Kỳ học theo răm rắp, “Tiểu Vụ, Tiểu Tuyết, cõng đại ca, chúng ta đi.”

    Lăng Tiểu Vụ, Lăng Tiểu Tuyết: “…”

    Mọi người đi theo cặp Bạch sư một đường vào trong, nhanh chóng nhìn thấy một loạt tiểu lâu bài trí tinh xảo làm bằng gỗ, cao thấp không đồng đều, đan xen chằng chịt, rất có phong tình. Càng khiến người ta cảm thấy sáng mắt đó là, những gian nhà này đều được xây trên nước, thủy nguyên vô biên, tiểu lâu cùng tiểu lâu được nối liền bằng những chiếc cầu gỗ, thật giống như một toà thủy thành.

    “Kim qua thiết mã, các ngươi trở về phòng đi, đồ ăn đã chuẩn bị tốt rồi.”

    Ở tiểu lâu ba tầng cao nhất, có người đứng sau lan can nói như vậy.

    Đôi Bạch sư vẫy đuôi hai lần, nằm phục nằm rạp trước người nọ, sau đó nhảy lên cầu nhỏ, quẹo vài lần rồi biến mất tăm.

    Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, một tên nam tử người mặc trường sam thủy lam đứng trên tiểu lâu, thân hình cao gầy, tướng mạo tuấn lãng, phong thái phiên phiên, khí độ bất phàm.

    Lăng Huyền Thư ôm quyền với hắn, “Các hạ chính là Thiệu Dục Tân Thiệu nguyên chủ?”

    “Chính là tại hạ.” Nam tử đi qua cầu thang bên cạnh, chậm rãi đi xuống, “Cũng không biết là quý khách phương nào, tới đây vì chuyện gì?”

    Lăng Huyền Thư nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.

    Lăng Huyền Uyên đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lăng Huyền Sương một bên hô lớn: “Ở đâu, Thiệu Dục Tân ở chỗ nào?”

    Huynh đệ nhà họ Lăng: “…”

    Lăng Tiểu Vụ phi thường hiểu được đưa mắt ra hiệu, “Nhị thiếu gia, xin lỗi, thuộc hạ sơ ý một chút thì Đại thiếu gia đã tỉnh rồi. Nếu như cần, thuộc hạ có thể để hắn ngất tiếp.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Thiệu Dục Tân đầu tiên nhìn thấy là dung mạo quá mức kinh diễm chói mắt, lập tức lại cảm thấy dáng vẻ hắn lôi kéo y phục nhăn nhúm đánh giá chính mình có hơi buồn cười, nói: “Tại hạ chính là Thiệu Dục Tân, có gì chỉ giáo?”

    Lăng Huyền Sương lại nhìn kỹ hắn một lúc, sau đó cười hả hả hả, đi tới bên cạnh Lăng Huyền Thư ghé vào tai gã nói: “Ta cảm thấy tên này rất không tệ, ngươi phải giúp ta nha.”

    Thiệu Dục Tân nội lực thâm hậu, nghe rõ lời nói của hắn, “Cái gì không tệ?”

    “Ngươi không tệ!” Lăng Huyền Sương ưỡn ngực, “Huynh đài, ngươi cảm thấy ta thế nào hả?”

    Thiệu Dục Tân: “…”

    Lăng Huyền Uyên tiến lên một bước chắn Lăng Huyền Sương ở phía sau, “Xin lỗi, đầu óc đại ca ta hơi có vấn đề, không phải để ý tới hắn, chúng ta vẫn nói chuyện chính sự đi.”

    Lăng Huyền Sương: “…” Câu nói kiểu này không nên nói lung tung nha, rất ảnh hưởng việc ta theo đuổi nam nhân!

    Thiệu Dục Tân hơi nghiêng người lại nhìn Lăng Huyền Sương một chút, mới xoay người nói: “Như vậy, các vị đi theo ta.”

    Lăng Huyền Uyên đi theo đầu tiên, Lăng Huyền Thư theo sát phía sau.

    Lăng Huyền Dạ cũng đang muốn đi, lại bị Lăng Huyền Sương một phát bắt được.

    “Chuyện gì?” Lăng Huyền Dạ nghi hoặc nhìn hắn.

    Lăng Huyền Sương đầy mặt hưng phấn, “Hắn cười với ta, ngươi có thấy hắn cười với ta không hả! Cười lên nhìn rất đẹp nha…”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Lăng Huyền Kỳ yên lặng đi qua bên cạnh hai người, âm thầm vui mừng người bị tóm lấy không phải cậu.

    “Ý của các ngươi là có rất nhiều người trong các ngươi bị châm độc Ẩm Huyết Giáo đả thương, trên đời này chỉ có nội công của ta mới giúp các ngươi giải độc được, các ngươi cũng vì thế mà đến, đúng không?” Nghe xong mọi người ngươi một lời, ta một lời, nói ra một đống lời, Thiệu Dục Tân mới tìm được trọng điểm từ bên trong.

    Lưu Chưởng Môn ôm quyền nói: “Đúng vậy, kính xin Thiệu nguyên chủ giúp chúng ta việc này. Con trai của ta bị ác đồ Ẩm Huyết Giáo giết chết, ta nhất định phải giữ lại mạng già này để báo thù cho nó a!”

    Thiệu Dục Tân nhẹ nhàng cười cười, “Cừu hận của ngươi, có liên quan gì tới ta đâu?”

    Lưu Chưởng Môn ngẩn người.

    Những người còn lại ngớ người theo.

    “Thiệu nguyên chủ có ý gì?” Sắc mặt Lưu Chưởng Môn đã không dễ nhìn.

    Thiệu Dục Tân nói: “Con trai của ông không phải do ta giết chết, người bị trúng độc cũng không phải do ta hạ, việc này nửa điểm cũng không can hệ tới ta, thì sao ta phải bị cuốn vào trong?”

    Lưu Chưởng Môn triệt để đen hết mặt, “Ý của ngươi là không cứu?”

    Thiệu Dục Tân trả lời thẳng thắn, “Không cứu.”

    Mọi người vì hai chữ này của hắn mà sôi sục, dồn dập mắng hắn này nọ.

    Hách bang chủ nói: “Cứu sống chúng ta thì thế nào, ngươi thấy chết mà không cứu, tính là hảo hán được sao?”

    Vạn Trung nói: “Vì tư lợi, đê tiện vô liêm sỉ!”

    Tào Nghĩa nói: “Hai chữ ‘Hiệp Nghĩa’ viết như thế nào, sợ là ngươi không biết ?”

    Chỉ có Liễu Nương hơi nhíu lông mày, không hề nói gì.

    Lăng Huyền Thư nhìn Lăng Huyền Sương bên cạnh thỉnh thoảng cười cười hai tiếng, kỳ quái nói: “Đại ca, ngươi đang vui gì vậy?”

    “Không cảm thấy lúc hắn nói ‘Không cứu’ phi thường có khí khái nam tử hán hay sao?” Lăng Huyền Sương nói, “Nếu không phải ta vẫn đang nhắc nhở mình là người Ngự Kiếm sơn trang, thì ta chỉ thiếu vỗ tay bảo hay.” (Đại ca ơi…)

    “…” Lăng Huyền Thư nhướn mắt, “Có phải ngươi đã quên, ngươi cũng trúng độc, trong những người không cứu, bao gồm cả ngươi.”

    Lăng Huyền Sương: “… Cái này vẫn phải để hắn cứu a.”

    Lăng Huyền Uyên đứng lên, ra hiệu mọi người im lặng, nói: “Chúng ta tới đây cầu người làm việc, đối phương đồng ý, chúng ta cẩn thận cảm kích; đối phương từ chối, cũng chẳng có gì đáng trách, cho nên tuyệt đối không được chỉ trích người ta. Trên đời này không có ai sẽ vì người khác xuất lực là chuyện đương nhiên, nếu chúng ta đến cầu trợ, thì nên có thái độ nhờ người.”

    Trong lòng mọi người rất muốn phản đối với những gì hắn nói, nhưng nghĩ phản bác cũng không được gì, đều giận đùng đùng trừng mắt Thiệu Dục Tân.

    Thiệu Dục Tân cũng không thèm để ý, chậm rãi nói: “Ta xưa nay chưa từng nói mình là hảo hán, tư lợi đê tiện vô liêm sỉ thì ta đã đóng kín cửa ở trong nhà mình ích kỷ đê tiện, các ngươi nhọc nhằn khổ sở tìm tới cửa nhà ta, chỉ vào mũi của ta loạn mắng một trận, là đang dạy ta đây hai chữ hiệp nghĩa phải viết thế nào sao?”

    Hách bang chủ, Vạn Trung cùng Tào Nghĩa nghe vậy không khỏi mặt đỏ, đều ho khan hai tiếng tìm mặt để đổi.

    Tuy biết việc này sẽ khó mà đàm phán thành, Lăng Huyền Uyên cũng không muốn từ bỏ, “Chuyện này có lẽ đã gây khó dễ cho Thiệu nguyên chủ, nhưng liên quan đến rất nhiều tính mạng người, kính xin Thiệu nguyên chủ suy nghĩ thêm một, hai.”

    Vừa nãy mọi người gây khó dễ, chỉ có hắn vì mình nói chuyện, Thiệu Dục Tân không khỏi ấn tượng tốt thêm về Ngự Kiếm sơn trang mấy phần, ngay cả ý nghĩ cũng không còn kiên quyết như ban đầu. Hắn hơi ra vẻ châm chước, nói: “Nghe các ngươi từng nói, đệ tử Ẩm Huyết Giáo dường như cố ý dẫn các ngươi tới Lạc Trần Nguyên tìm ta, muốn ta vì nhiều người giải độc, nội lực hao tổn không phải một sớm một chiều liền có thể bù đắp hết được, làm sao ta biết hành động tiếp theo của Ẩm Huyết Giáo có ý gây bất lợi cho ta hay không?”

    Mọi người vừa nghe dường như còn có chỗ cứu vãn, vội vàng biểu thị nếu như Lạc Trần Nguyên gặp nguy hiểm, bọn họ đều nguyện tận tâm tận lực bảo vệ Thiệu Dục Tân cùng Lạc Trần Nguyên từ trên xuống dưới, từ đệ tử đến bách tính.

    Nhưng Thiệu Dục Tân không hề bị lay động, chỉ nhìn Lăng Huyền Uyên.

    Lăng Huyền Uyên nói: “Trừ đại ca ra, bốn huynh đệ ta đây cũng không trúng độc, nếu Thiệu nguyên chủ dùng nội lực khôi phục trước, nguyện ra sức trâu ngựa; sau này Thiệu nguyên chủ nếu có dặn dò, Ngự Kiếm sơn trang ắt sẽ tận lực vâng theo.”

    Lăng Huyền Sương cảm động nói: “Huyền Uyên, đến hôm nay ta mới biết giữa ngươi và ta vẫn còn tình huynh đệ để đàm luận.”

    Lăng Huyền Uyên: “…”

    “Được rồi, Lăng Nhị thiếu nếu đã nói đến vậy, mà ta không bán nhân tình này cho Ngự Kiếm sơn trang thì thật không còn gì để nói.” Thế lực Ngự Kiếm sơn trang rất lớn, dù hắn không thường ra ngoài đi lại, có Ngự Kiếm sơn trang ghi nợ một phần ân tình, bất luận thấy thế nào cũng đều có lợi. Thiệu Dục Tân đứng lên đi tới trước mặt Lăng Huyền Uyên, không biết đủ tiếp tục hỏi, “Ngoài ra, còn có những chỗ tốt khác hay không?”

    Lăng Huyền Sương nhảy về phía trước cuốn lấy cánh tay Thiệu Dục Tân, cười xán lạn lộ ra rõ ràng tám chiếc răng trắng nhìn Thiệu Dục Tân, “Lấy thân báo đáp thế nào?”

    Thiệu Dục Tân: “…”

    . . .

    Chương 13: Mười ba • lưu manh

    Lăng Huyền Sương đầy mắt hi vọng mà nhìn Thiệu Dục Tân, “Ta không nói chơi, rất rất thật, thế nào?”

    Huynh đệ nhà họ Lăng từng người ăn ý che mặt, đều bày rỏ ý nghĩ của tên này tuyệt đối không liên quan gì tới ý nghĩ của mình.

    Thiệu Dục Tân buồn cười nói: “Ta có thể cưới được rất nhiều người.”

    Mọi người cuống quít xua tay —— chúng ta cũng không có ý muốn gả.

    Lăng Huyền Sương nói: “Một mình ta là được rồi, đừng để ý tới những người khác.”

    Lăng Huyền Uyên bỗng dưng nói: “Thân là người Ngự Kiếm sơn trang, lẽ ra nên đem cơ hội giải độc trước để cho người ngoài, cho nên vấn đề này ngươi cứ suy nghĩ thêm trong khi chờ đến phiên ngươi cũng không muộn.”

    Lăng Huyền Sương: “…” Ta biết ngươi lại cảm thấy ta đang mất mặt, nhưng đây là tình huynh đệ đó hả?

    “Ngự Kiếm sơn trang quả nhiên không hổ là đại phái người người tôn sùng, phong độ mười phần.” Liễu Nương khen.

    Chưởng môn đệ tử các phái cũng tán thưởng theo.

    “Nếu vậy thì cứ theo lời Lăng Nhị thiếu, nói tới đây đi.” Thiệu Dục Tân nói, “Nội lực ta đây có hạn, cứu được tới ai thì cứu, mà sau đó nếu như nội lực không đủ bỏ lỡ tính mạng của ai, đừng có trách ta.”

    Lăng Huyền Sương: “…” Vừa nãy nghe nói ta là người cuối cùng…

    Sự tình liền được định như trên, Thiệu Dục Tân gọi đệ tử bang chúng sắp xếp gian phòng ở lại cho họ, thấy vẻ mặt người nào người ấy đều có nét mệt mỏi, liền nói hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt trước, bắt đầu giải độc từ ngày mai.

    Trước khi rời đi, Lăng Huyền Thư liếc nhìn Yến Thanh Tiêu ngơ ngơ ngác ngác được đệ tử đỡ đi ra ngoài, nói với Thiệu Dục Tân: “Thiệu nguyên chủ, chẳng biết có được không, mời một đại phu đến đây xem cho Yến lâu chủ Phi Vũ lâu thử, y ôm bệnh đã vài ngày, không biết tình trạng thế nào.”

    Thiệu Dục Tân đồng ý luôn, “Việc nhỏ ý mà, ta đây liền sai người đi sắp xếp, làm xong sẽ bảo người báo cho Lăng Tam thiếu.”

    “Đa tạ.” Lăng Huyền Thư gật gật đầu với hắn, “Có điều không phải báo lại.”

    Nhìn hắn đi ra ngoài, Thiệu Dục Tân nghi ngờ nói: “Không phải lo lắng hay sao?”

    Năm huynh đệ Lăng gia được sắp xếp ở một tòa thủy lâu nằm trong một đống thủy lâu đan xen, nghe nói ngoại trừ Thiệu Dục Tân ở trong tòa tiểu lâu kia ra, thì nhà này đã thuộc rộng rãi nhất thư thích nhất.

    Lăng Huyền Kỳ bước chân định lên lầu, “Ta cùng Tứ ca ngủ ở hai gian phòng cao nhất, đại ca hãy ngủ ở lầu dưới là được rồi, lớn tuổi, đi lên đi xuống cũng không tiện.”

    Lăng Huyền Dạ theo sau, “Có đạo lý.”

    “…” Lăng Huyền Sương xông lên hai bước kéo cả hai thằng em xuống, đứng cao hơn một bậc thang, chỉ vào hai thằng em ngửa mặt nhìn trời, “Các ngươi chẳng lẽ không biết, mỹ nhân đều phải ở lầu cao hay sao?”

    Lăng Huyền Dạ, Lăng Huyền Kỳ: “…”

    “Nên ta ở lầu cao nhất, một mình ta!” Lăng Huyền Sương xoay người chạy lên trên lầu, “Không có cơ hội phản đối, có ý kiến toàn bộ bác bỏ!”

    Lăng Huyền Thư than thở: “Các ngươi có nhìn ra huynh ấy đang là người trúng độc không hả?”

    Lăng Huyền Dạ Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, “Không nhìn ra.”

    Thong thả ngủ một giấc, ngày kế mọi người tỉnh lại trong tiếng chim hót lanh lảnh tại Lạc Trần Nguyên, chỉ cảm thấy tâm thần thoải mái.

    Lăng Huyền Dạ đứng trên cầu nhỏ nhìn mặt hồ trong suốt như gương phía dưới, không nhịn được nói: “Người nếu cứ sống ở chỗ này lâu, tâm có trở nên trong suốt không nhỉ?”

    Lăng Huyền Thư liếc y một cái, “Ngươi cảm thấy Thiệu nguyên chủ là người có tâm hồn trong suốt?”

    Lăng Huyền Dạ nhớ lại dáng vẻ ngày hôm qua tuyệt không chịu chịu thiệt của hắn, “… Không giống.”

    Lăng Huyền Kỳ duỗi eo đi tới, “Ở đây lâu sẽ giúp cho đức hạnh của huynh quy hàng đúng là sự thật, ít ra sẽ không còn cơ hội lưu luyến ôn hương.”

    Lăng Huyền Dạ vỗ đầu cậu ta, “Không biết lớn nhỏ, nào có phần ngươi nói!”

    “Mấy vị thức dậy thật sớm, ” Liễu Nương từ nhà gỗ bên cạnh đi ra, “Mà Ngự kiếm sơn trang mỗi ngày còn phải luyện Thần công gì đó sao?”

    Lăng Huyền Thư hơi gật đầu với nàng, “Cũng không hẳn như vậy, chỉ là cảnh sắc Lạc Trần Nguyên thật sự tươi đẹp, khiến người ta xem không đủ, chúng ta mới ở chỗ này ngắm cảnh mà thôi.”

    Vạn Trung lúc này cũng đi tới, nhìn thấy Lăng Huyền Uyên đứng ở một bên không nói một lời, chủ động nói: “Lăng Nhị thiếu, lần này nhờ có ngươi mới để Thiệu nguyên chủ đồng ý chuyện này, Vạn Trung ở đây đa tạ ngươi.”

    Lăng Huyền Uyên vẫn chưa đem việc này liên hợp với nhau, “Muốn tạ hãy tạ Thiệu nguyên chủ, ta không dám kể công.”

    “Thiệu nguyên chủ tất nhiên phải tạ, ” Liễu Nương nói, “Nhưng công lao Lăng Nhị thiếu cũng không nhỏ, phải có kế.”

    Lăng Huyền Uyên không muốn trả lời tiếp, lại phát giác không trả lời Liễu Nương có hơi thất lễ, đang muốn nói tiếp gì đó, thì thấy hai nữ tỳ Lạc Trần Nguyên đi tới, vừa vặn thay hắn giải vây.

    Nữ tỳ đi tới gần, thi lễ cúi đầu với mọi người, một người trong đó nói: “Chào mấy vị, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, Nguyên chủ nhà ta xin mời các vị đến Bích Thủy các dùng bữa.”

    “Làm phiền cô nương.” Lăng Huyền Dạ nói.

    Một nữ tỳ khác nhìn xung quanh một lượt, “Sao không thấy Lăng đại thiếu?”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Đại ca ta chưa thức dậy, ta đi gọi hắn.”

    “Chuyện như vậy không dám làm phiền Lăng tiểu thiếu, ” Nữ tỳ lại thi lễ cúi đầu, “Nô tỳ tới hầu hạ Lăng đại thiếu rửa mặt là đúng, xin mời các vị cứ dời bước đến Bích Thủy các trước đi.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Xác thực bất tiện để Thiệu nguyên chủ đợi lâu, cũng được, vất vả cho cô nương.”

    Theo nữ tỳ dẫn đường đi được vài bước, Lăng Huyền Kỳ dừng lại, “Có phải chúng ta đã quên chuyện quan trọng gì đó?”

    “Đúng rồi!” Lăng Huyền Dạ xoay người lại nhìn tiểu lâu hô, “Cô nương, tuyệt đối không được hất…”

    “A —— “

    Bên trong tiểu lâu truyền ra tiếng kêu kinh thiên động địa.

    “… Chăn.” Lăng Huyền Dạ nói xong một chữ cuối cùng, nói với tỳ nữ dẫn đường, “Chúng ta có thể đi rồi.”

    Lăng Huyền Sương mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa mũi, khó hiểu nhìn nữ tỳ ngồi dưới đất gào khóc.

    Nữ tỳ nghẹn ngào một tiếng thì liếc nhìn tiếp, sau đó…

    “A —— “

    Lăng Huyền Sương suy nghĩ kỹ nửa ngày mới ý thức được vẫn đề nằm ở chỗ nào, cúi đầu nhìn người, kéo chăn bao lấy mình, bất đắc dĩ nói: “Bị xem hết rõ ràng là ta, ngươi la hét cài gì hả…”

    Nữ tỳ đứng dậy chạy ra bên ngoài, chửi nói: “Lưu manh!”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Sương mặc quần áo rửa mặt xong mới thật vất vả tìm được Bích Thủy các, lại phát hiện tất cả mọi người đã dùng cơm hết, chỉ để lại cho hắn cơm thừa canh cặn. Có điều xét thấy mấy ngày trước đây đã cảm nhận được nỗi khổ đói bụng, nên hắn không hề ra lời oán hận ăn hết cháo Lăng Huyền Thư đưa cho.

    “Nghe nói ngươi dọa khóc nữ tỳ nọ?” Lăng Huyền Dạ vắt chân ngồi ở một bên.

    “Là nàng không tốt, làm gì chưa nói một tiếng đã trực tiếp hất chăn?” Lăng Huyền Sương oán giận, “Hơn nữa các ngươi cũng không đúng, tại sao không cho Tiểu Vụ hoặc Tiểu Tuyết vào gọi ta?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Người Ngự Kiếm sơn trang đều bị phái đến các nơi ở Lạc Trần Nguyên hỗ trợ, trên người chúng ta đã không còn tiền, không nên ăn không ở không.”

    Lăng Huyền Sương uống sạch miếng cháo, giận dữ ném bát, “Vậy thì các ngươi cũng biết mà, tốt xấu gì cũng phải nhắc nhở cho nàng một câu a!”

    Đầu ngón tay Lăng Huyền Kỳ chống ở đáy bát, nhẹ xoay hai lần, mới đem bát thả lại trên bàn, “Có nhắc, nhưng nhắc chậm một tí tẹo.”

    “Nên đừng ôm oán, ” Lăng Huyền Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Ít ra chúng ta đều ở chỗ này chờ ngươi.”

    Lăng Huyền Sương không cảm kích vỗ bỏ tay hắn, “Ai thèm các ngươi chờ, Thiệu Dục Tân đâu?”

    Lăng Huyền Thư nói: “Dẫn người đến phòng luyện công của hắn.”

    “Nhanh như vậy đã bắt đầu giải độc cho người ta?” Lăng Huyền Sương cảm động, “Thật là một người tốt mà.”

    Lăng Huyền Kỳ sâu sắc cảm thấy tên này đã không thể cứu chữa, “Chỉ sợ người tốt này sẽ không cảm thấy ngươi tốt.”

    Lăng Huyền Sương lườm cậu một cái, bước chân bước nhẹ nhàng ra phía ngoài, “Chuyện của người lớn trẻ con không hiểu, chậm rãi học đi.”

    “…” Lăng Huyền Kỳ nói, “Ta đã nhược quán!”

    Lăng Huyền Thư an ủi: “Đừng để ý, chuyện của huynh ấy, đến hiện giờ cha còn chưa tìm hiểu rõ hết được.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    “Các ngươi xem, y phục đệ tử Lạc Trần Nguyên đều đẹp như vậy, ” Lăng Tiểu Lâm vừa phơi thảo dược vừa nói, “Ngày hôm qua ta đã sờ qua chất vải họ mặc, đều là hàng đáng giá!”

    “Tam Thiếu gia nếu không giữ của đến vậy, khẳng định việc ăn mặc của chúng ta còn hơn bọn họ!” Lăng Tiểu Lộ hít mũi, “Nghe nói bọn họ ăn cũng rất nhiều đồ ngon, mỗi một món ăn đều có ít nhất một món ăn mặn khác nhau.”

    Lăng Tiểu Âm cũng nói: “Chi phí ăn mặc mọi thứ tốt hơn so với chúng ta, hơn nữa phân công còn rất công bằng, chuyện mỗi người phải làm mỗi ngày cũng không nhiều, làm tốt xong là có thể luyện công hoặc nghỉ ngơi.”

    Lăng Tiểu Tình cảm thán, “Thật làm cho người ước ao, rất muốn làm đệ tử Lạc Trần Nguyên a…”

    “Ta thấy chuyện này hoàn toàn có thể được.”

    Giọng của Lăng Huyền Thư truyền tới từ phía sau, bốn người sợ tới run người, vội vàng xoay người quỳ xuống.

    Lăng Tiểu Lộ lần này rất muốn khóc thét, “Tam Thiếu gia, chúng ta… Chúng ta chỉ nói chơi thôi…”

    “Đúng đúng đúng, Tam Thiếu gia đối xử với chúng ta vô cùng tốt cực kỳ tốt, ” Lăng Tiểu Lâm cười làm lành, “Chúng ta cũng tuyệt không hai lòng với Ngự Kiếm sơn trang, Nhật Nguyệt chứng giám, Thiên Địa…”

    “Được rồi, ” Lăng Huyền Thư duỗi ra một ngón tay ngoắc ngoắc, “Đều đứng hết lên, biết các ngươi trung thành với Ngự Kiếm sơn trang, không trách các ngươi.”

    Bốn người thấp thỏm đứng lên, trong lòng còn đang suy nghĩ Tam Thiếu gia bị làm sao, tâm Tam Thiếu gia sẽ không tốt như vậy…

    Quả nhiên, Lăng Huyền Thư híp mắt cười nói: “Có điều các ngươi vẫn nói mấy lời không nên nói, lấy đó làm trừng phạt, sẽ phạt nhỏ thôi, mỗi người bị cắt ba tháng liền lương, các ngươi cảm thấy có được không?”

    Lăng Tiểu Âm nỗ lực để cho vẻ mặt của mình nhìn vào rất chi là hạnh phúc, “Được, rất được, quả thực không thể tốt hơn.” Không nói có mà bị cắt càng nhiều hơn…

    Lăng Tiểu Tình đã không dám ngẩng đầu, chỉ lo Lăng Huyền Thư nhìn thấy nước mắt dưới đáy mắt.

    Lăng Huyền Thư hài lòng gật gù, “Vậy thì quyết định vui vẻ như thế…”

    “Trong tay nắm tài mạch Ngự Kiếm sơn trang, nhưng lại hà khắc với đệ tử phía dưới như vậy, ” Yến Thanh Tiêu ngồi ở trên lan can cầu nhỏ đối diện, vui vẻ hóng chuyện, “Chuyện kiểu này trừ Lăng Huyền Thư ngươi ra, đúng là người ngoài sẽ làm không được.”

    Lăng Huyền Thư giương mắt nhìn sang, run lên chốc lát mới nói: “Đây không phải Yến lâu chủ sao, thì ra ngươi còn sống a.”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    . . .

    Chương 14: Mười bốn • tuyết sư

    Lăng Huyền Thư bước chân muốn đi, “Nếu Yến lâu chủ không có chuyện gì, vậy ta đi trước.”

    “Chờ đã!” Yến Thanh Tiêu muốn nói gì đó, nhìn thấy đám người Lăng Tiểu Lâm đứng ở một bên, xoay người sải bước qua một chiếc cầu nhỏ của tòa thủy lâu khác, “Ngươi đi theo ta.”

    Lăng Huyền Thư lại đi phía khác.

    Lăng Tiểu Tình nghi ngờ nói: “Không phải Yến lâu chủ bảo Tam Thiếu gia đi với hắn hay sao?”

    Lăng Tiểu Lộ thâm trầm than thở: “Tam Thiếu gia xưa nay không phải là người ngươi bảo đi thì nhất định sẽ đi theo a.”

    Yến Thanh Tiêu đi được một đoạn vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, quay đầu lại nhìn, thì chỉ nhìn thấy mảnh tay áo Lăng Huyền Thư biến mất sau khúc quanh, liền lên cơn giận dữ, vận khinh công đuổi theo.

    “Không phải ta đã bảo ngươi…” Người Yến Thanh Tiêu vẫn còn ở giữa không trung, đang muốn quát mắng Lăng Huyền Thư, mà quên bản thân bệnh nặng mới khỏi, chân khí bất ổn, sơ ý một cái ngã từ trên xuống.

    Lăng Huyền Thư ngẩng đầu nhìn bóng đen đang sắp rơi xuống, bình tĩnh lui về phía sau một bước.

    Yến Thanh Tiêu lảo đảo rơi xuống đất, nhào tới trước mặt Lăng Huyền Thư, nắm lấy cánh tay của hắn mới miễn cưỡng đứng vững. Điều này làm cho hỏa khí trong người hắn càng tăng lên, đẩy Lăng Huyền Thư ra đứng thẳng người nói: “Ngươi trốn cái gì hả, không biết đỡ một cái hay sao?”

    Lăng Huyền Thư kéo kéo ống tay áo bị y làm ra nhăn nheo, “Không phải ngươi đã nói ta phải đi đường vòng qua ngươi hay sao?”

    “…” Yến Thanh Tiêu nắm chặt tay, “Bảo ngươi đi theo sao ngươi không đi?”

    Lăng Huyền Thư vẫn nói câu trên, “Ngươi nói ta phải đi đường vòng qua ngươi.”

    Yến Thanh Tiêu sắp bị hắn làm tức chết, “Ngươi chỉ nghe một câu này, còn cái khác thì không cần nghe đúng không?”

    “Cũng không phải ta rất muốn nghe một câu này, ” Lăng Huyền Thư nhìn qua hai bên, thấy cách đó không xa có ghế tựa dài, liền đi tới ngồi xuống, “Thế nhưng ta cảm thấy ngươi nói câu này rất đúng, ta đi đường vòng qua ngươi, ít ra tâm tình cũng khá hơn một chút.”

    Yến Thanh Tiêu không muốn nói chuyện này với hắn tiếp, ngồi vào một chiếc ghế khác, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

    “Nếu ta đã ngồi xuống, không phải nói rõ đang chờ ngươi hỏi đó sao?” Lăng Huyền Thư nói, “Có chuyện gì nói mau đi, ta còn muốn đi dạo xung quanh.”

    Yến Thanh Tiêu hận đến nghiến răng, “Ba năm trước ngươi nói chuyện cũng không đáng ghét như giờ.”

    Lăng Huyền Thư cười, “Ngươi thật sự cảm thấy ba năm trước ta không làm cho ngươi ghét sao?”

    “Ta… Ngươi…” Yến Thanh Tiêu đổi vẻ mặt khác, “Đương nhiên vẫn rất đáng ghét!”

    Lăng Huyền Thư thờ ơ nhún nhún vai, “Nói chính sự đi.”

    Yến Thanh Tiêu hít vài hơi, “Ta nghe Phó Nam nói ngày đó ta rơi xuống nước xong là ngươi cứu ta, ta biết chắc chắn ngươi đang cứu người khác rơi xuống nước thì tình cờ túm được ta, nếu không thì ngươi cũng chẳng tốt bụng đến vậy. Bất kể thế nào, ta đã nợ ngươi một mạng, đa tạ. Chuyện đi đường vòng…cũng không phải làm…”

    “Ta…”

    Lăng Huyền Thư mới vừa mở miệng, Yến Thanh Tiêu cắt ngang lời hắn, “Chỉ mỗi khi gặp phải ta thì không phải đi đường vòng nữa, chứ không có ý giữa ta và ngươi liền thành bạn tốt, ngươi hiểu chưa?”

    Lăng Huyền Thư khẽ cười một tiếng, “Xác thực trên đời này ngẫu nhiên rất nhiều, ví như ba năm trước ngươi rơi vào cơ quan, trùng hợp bị ta gặp được. Tiếng cảm ơn này của Yến lâu chủ, ta đã chờ ba năm, cho đến hôm nay mới xem như nghe được, mà ta làm sao dám trèo cao cùng Yến lâu chủ làm bạn?”

    Yến Thanh Tiêu cố gắng đè xuống cơn tức giận không bao lâu lại dấy lên, “Chuyện ba năm trước, ngươi nghĩ ta phải nói cám ơn với ngươi?”

    Lăng Huyền Thư lắc đầu, đứng lên, “Chuyện đã qua thì cho qua, ngươi không muốn nhắc tới, thì hãy quên đi.”

    “Còn không phải do ngươi nhắc tới trước!” Yến Thanh Tiêu cũng đi theo, rất muốn đá hắn mấy cái cho hả giận, “Hơn nữa, nếu như ta không nghĩ sai, ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi đang vì chuyện ba năm trước mà giận ta?”

    Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, “Xác thực rất tức giận, nhưng giờ đã hết.”

    “Ngươi có tư cách gì mà tức giận?” Yến Thanh Tiêu hai mắt ửng hồng, “Người chịu thiệt là ta, ngươi có tư cách gì mà tức giận!”

    Lăng Huyền Thư vỗ xuống bờ vai của y, “Nên ta mới nói giờ đã hết rồi đó sao, ngươi cũng đừng tức giận, ngươi đại độ như vậy, tại sao mới chỉ ăn chút thiệt thòi nhỏ mà ghi hận ta tới ba năm hả, ngươi nói xem?” Nói xong, tiếp tục đi tới phía trước.

    Yến Thanh Tiêu đứng tại chỗ giơ chân, “Lăng Huyền Thư, ngươi giỡn mặt ta!”

    Lăng Huyền Sương ở trước phòng luyện công của Thiệu Dục Tân đi qua đi lại, “Đã sắp đến buổi trưa, tại sao hắn vẫn chưa ra?”

    “Chắc là giải độc còn khó hơn trong tưởng tượng, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Thiệu nguyên chủ hao tổn tâm thần cũng phải ít nhiều.”

    Lăng Huyền Sương lo lắng nói: “Vậy hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

    “Không đâu, ” Lăng Huyền Kỳ cầm mứt hoa quả ngồi ăn ở một bên, “Nhìn qua Thiệu nguyên chủ thì có nội lực rất dồi dào.”

    “Đúng, ngươi nói đúng.” Lăng Huyền Sương cũng cầm một miếng mứt hoa quả ăn, “Nếu không nhìn rõ hắn rất ghê gớm, sao ta sẽ chủ động xuất kích?”

    Lăng Huyền Dạ khinh bỉ mà liếc mắt nhìn hắn, “Huynh làm sao nhìn ra nội lực sâu cạn là gì, chỉ coi trọng người ta có khuôn mặt đẹp mà thôi.”

    “Đi sang một bên!” Lăng Huyền Sương nghiêm nghị thuyết giáo, “Đối với ca phu tương lai phải có lễ phép!” ( Anh chồng~~)

    “. . .” Lăng Huyền Dạ sâu sắc cúi đầu trong ánh mắt quỷ dị của xung quanh.

    Cửa phòng luyện công cuối cùng đã được mở ra từ bên trong, Lưu Chưởng Môn cùng Thiệu Dục Tân từ trong đi ra.

    Lưu Chưởng Môn ôm quyền cúi chào với Thiệu Dục Tân, “Đa tạ ân cứu mạng của Thiệu nguyên chủ.”

    Thiệu Dục Tân khoát tay áo một cái, sắc mặt có hơi uể oải.

    Lăng Huyền Sương xông lại đẩy Lưu Chưởng Môn qua một bên, tha thiết nói với Thiệu Dục Tân: “Sao rồi, có phải rất mệt đúng không?”

    “Có hơi mệt.” Thiệu Dục Tân nói với mọi người, “Các vị xin lỗi, giải độc cần thời gian cùng nội lực nhiều hơn so với ta dự đoán, ta không thể liên tục giải độc cho người khác, cần phải nghỉ ngơi, người kế tiếp liền để sau bữa tối đi.”

    Tất cả mọi người đều nói không vội, lấy thân thể hắn làm trọng, khuyên hắn mau mau đi nghỉ ngơi.

    Lăng Huyền Sương chớp mắt một cái, đỡ lấy hắn nói: “Ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.”

    Thiệu Dục Tân vừa như cười mà không phải cười, “Vậy thì làm phiền.”

    Lăng Huyền Sương hân hoan vui mừng đỡ Thiệu Dục Tân trở về tiểu lâu của hắn, đưa về gian phòng của hắn, chờ hắn ngồi xong mới quan sát phòng ngủ.

    Phòng ngủ được chia trong ngoài, bên trong bày trí giường ngủ, gian ngoài là thư phòng. Trang trí trong phòng khá đơn giản, ngoại trừ mấy vật dụng cần thiết ra, đồ dùng để trang trí rất ít, nhưng Lăng Huyền Sương nhìn ra được, những thứ này đều có giá trị không nhỏ.

    Lăng Huyền Sương xoay quanh đủ rồi, mới ngồi cách bàn đối diện Thiệu Dục Tân, “Thiệu nguyên chủ, ta thấy Lạc Trần Nguyên này của ngươi rất là giàu có nha.”

    “Ở đây cũng chỉ có một ít dược liệu đáng giá, khăn thêu gấm vóc được một ít phú hộ yêu thích, chúng ta cũng chỉ dựa vào cái này để kiếm cơm ăn, ” Thiệu Dục Tân mỉm cười nói, “Thì sao so được gia nghiệp khổng lồ của Ngự Kiếm sơn trang?”

    Lớn lên rất được, có địa vị, của cải dày, quan trọng nhất chính là làm người biết điều nội liễu không hề che dấu! Lăng Huyền Sương càng thích hắn hơn, nói: “Vừa nãy ngươi ở dưới lầu dặn dò đệ tử đưa hai phần ngọ thiện đến phòng ngươi, là có phần ta phải không?”

    Thiệu Dục Tân nói: “Chẳng lẽ mình ta ăn hai phần, để ngươi nhìn?”

    Lăng Huyền Sương liều mạng nhẫn nhịn kích động muốn cười to, “Ngươi đúng là người tinh tế.”

    Ngọ thiện nhanh chóng được người đưa tới, tuy không phải món ăn chua ngọt Lăng Huyền Sương thích, thế nhưng bày trí đẹp đẽ, mùi thơm mê người, đủ gây vị giác cho hắn. Đương nhiên, khác biệt quan trọng nhất đó là người cùng hắn dùng bữa này.

    Thiệu Dục Tân thấy hắn ăn ngon miệng, lại gắp một miếng xương sườn vào trong chén của hắn, “Khẩu vị của ngươi không tệ, ăn nhiều một chút.”

    Còn rất biết săn sóc! Nội tâm Lăng Huyền Sương cảm động rơi lệ nhưng vẻ mặt vẫn không quên mỉm cười, “Là thức ăn nơi này của ngươi làm quá ngon.”

    “Ngươi muốn ăn cái gì thì nói cho ta, ta sẽ bảo bọn họ…” Thiệu Dục Tân mới nói một nửa thì dừng, rồi nói tiếp, “Hôm qua chỉ lo nói chính sự, chưa kịp giới thiệu cho ngươi hai đồng bạn tốt nhất của ta, đúng lúc chúng nó đến đây, ta giới thiệu cho ngươi biết.”

    Lăng Huyền Sương nhìn ra phía cửa, không thấy có người nào, mờ mịt nháy mắt, “Là ai?”

    Thiệu Dục Tân nói: “Đến rồi.”

    Hai con sư tử toàn thân trắng như tuyết, một trước một sau từ bên ngoài đi vào, kiêu ngạo bước chân đến chỗ Thiệu Dục Tân ngồi.

    Tóc gáy toàn thân Lăng Huyền Sương dựng thẳng, cẩn thận đứng lên, xoay người chạy vào trong giường Thiệu Dục Tân, ngay cả giầy cũng không cởi liền nhảy lên giường hắn.

    Thiệu Dục Tân quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn kéo chăn trốn ở góc giường, nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta nên nói cho ngươi biết trước, nhưng mà chúng nó sẽ không hại người, nên ngươi đừng sợ.”

    “Không… Không phải…” Lăng Huyền Sương run giọng nói, “Ta…”

    Thiệu Dục Tân đứng dậy đến gần Lăng Huyền Sương, thử động viên hắn.

    Nhưng hắn hơi động, Bạch sư cũng động theo.

    “Đừng tới đây!” Lăng Huyền Sương lần này thật sự rơi nước mắt, “Bảo chúng nó cách xa ta một chút!”

    “Được được được, ” Thiệu Dục Tân đi ra một chút, đem Bạch sư đi qua một bên, “Chúng nó đã đi xa, ngươi đừng sợ.”

    Tên này chỗ nào cũng tốt, mà sao cứ thích chơi thứ này? Lăng Huyền Sương toàn thân run rẩy, oan ức nghẹn ngào, “Hôm qua ta suýt chút nữa bị chúng nó hù chết, nào có ai dùng sư tử thật trấn trạch hả?”

    “…” Thiệu Dục Tân lúng túng nói, “Không phải chúng nó đến đó trấn trạch, chỉ thích tắm nắng ở trên đó.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Thiệu Dục Tân nói: “Chúng nó được ta mua về từ một thương hộ ở năm năm trước khi đi ngoại vực làm việc, là Tuyết sư cực kỳ quý giá. Khi đó chúng nó đều là con non, người gặp qua đều thích.”

    Lăng Huyền Sương yên lặng nghĩ trong lòng, nhưng ta không thích!

    Thiệu Dục Tân chỉ vào con Hùng sư, “Nó tên Kim Qua, ” lại chỉ vào con Thư sư, “Nó tên Thiết Mác, chúng nó rất biết điều.”

    Lăng Huyền Sương nỗ lực nghe lời hắn nói, hít mũi nói: “Tại sao… Lấy tên có sát khí thế hả?”

    “À vì chúng nó đánh nhau rất lợi hại.” Thiệu Dục Tân xoa xoa đầu Kim Qua, trong giọng nói hàm chứa tự hào.

    Lăng Huyền Sương rốt cục đã hết khống chế, oa một tiếng khóc lên, “Huyền Uyên cứu ta!”

    Thiệu Dục Tân không biết làm sao, “Không có mệnh lệnh của ta, chúng nó sẽ không tùy tiện hại người, ôn thuần không khác gì mèo.”

    “… Mèo? Ngươi nói mèo?” Lăng Huyền Sương khóc càng to tiếng hơn, “Huyền Thư Huyền Dạ Huyền Kỳ cứu ta!”

    Thiệu Dục Tân: “…”

    . . .

    Chương 15: Mười lăm • tiểu sư muội

    Lăng Huyền Sương phờ phạc cả người.

    Hắn rất muốn đi tìm Thiệu Dục Tân, nhưng cặp Tuyết sư bên người Thiệu Dục Tân bất cứ lúc nào cũng trong tình trạng đột nhiên xuất hiện; còn nếu không gặp Thiệu Dục Tân, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu lợi hại, thêm nữa độc trong người hắn càng ngày càng phát tăng, hiện giờ nhìn hắn tiều tụy rất nhiều.

    Huynh đệ trong nhà biết rõ mà đau lòng, Lăng Huyền Dạ ngồi xổm ở bên giường Lăng Huyền Sương, hỏi: “Không thì lúc huynh đi tìm Thiệu nguyên chủ, đệ canh ở ngoài cho huynh, Tuyết sư đến thì đệ sẽ thông báo với huynh?”

    “Sau đó thì sao?” Lăng Huyền Sương nằm lỳ ở trên giường rầm rì, “Ta chạy không bằng chúng nó chẳng lẽ theo chân chúng nó đối đầu?”

    Lăng Huyền Uyên ngồi ở bên bàn uống trà, “Có biện pháp không đụng phải.”

    “Cái gì?” Lăng Huyền Sương trợn mắt lên.

    Lăng Huyền Uyên nói: “Nhảy ra từ cửa sổ.”

    “…” Lăng Huyền Sương nếm gối mềm vào người hắn, “Phòng của hắn ở lầu ba, lầu ba!”

    “Chúng ta sẽ chờ ở dưới tiếp huynh.” Lăng Huyền Thư nói.

    Lăng Huyền Sương hoài nghi nhìn hắn, “Vậy nếu chẳng may không tiếp được thì sao hả?”

    Lăng Huyền Kỳ nói thoải mái: “Không chết thì tàn, không có gì ghê gớm.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Dạ đứng lên giật giật hai chân tê rần vì ngồi xổm, “Tại sao huynh không nói thẳng với Thiệu nguyên chủ, tán gẫu ở lầu một hử?”

    “Bởi vì mỗi lần gặp được hắn là sau mỗi lần hắn giải độc cho người khác xong, ” Lăng Huyền Sương mếu máo, “Hắn mệt mỏi đến vậy mà chỉ có lầu ba mới có chỗ nghỉ ngơi, làm sao ta nhẫn tâm để hắn tiếp tục chịu khổ cho được?”

    Lăng Huyền Thư khuyên nhủ: “Vậy huynh cố nhịn, chờ hắn giải độc xong cho tất cả mọi người, huynh muốn tìm hắn, sẽ dễ hơn không phải sao?”

    Lăng Huyền Sương đá chăn, “Ta sợ ta không chờ được nữa! Ta muốn chết!”

    Lăng Huyền Uyên đùng một tiếng đặt chén trà xuống, “Không cho nói bậy!”

    Lăng Huyền Sương bị hắn làm sợ đến run người, ủy khuất nói: “Là thật, gần đây độc phát càng ngày càng đau đến lợi hại, chỉ sợ thời gian còn lại không nhiều.”

    Lăng Huyền Thư cau mày nói: “Còn bao nhiêu người chưa giải độc?”

    “Ngày hôm qua ta ở ngoài phòng luyện công Thiệu nguyên chủ trùng hợp nghe thấy người khác nói, ” Lăng Huyền Dạ liếc nhìn Lăng Huyền Sương, do dự, “Còn… Mười một mười hai người.”

    Lăng Huyền Kỳ lo âu nhìn Lăng Huyền Sương, “Mỗi ngày giải độc cho hai người, ít nhất cũng phải năm, sáu ngày nữa.”

    Lăng Huyền Thư thở dài, “Khả năng còn lâu hơn, mấy ngày nay nội lực của Thiệu nguyên chủ đã không còn đủ, giải độc với hắn mà nói cũng cực kỳ vất vả, thậm chí có lúc còn cần phải nghỉ ngơi một hai ngày mới giải độc cho người kế tiếp được.”

    “Huyền Uyên, ” Lăng Huyền Sương nức nở, “Mặc dù người nói để ta giải độc cuối cùng là ngươi, nhưng ta không hề trách ngươi, không tí nào hết, ngàn vạn tuyệt đối ngươi đừng có tự trách, hiểu chưa?”

    Lăng Huyền Uyên: “…”

    Tuy thân thể không khỏe, nhưng Lăng Huyền Sương vẫn kiên trì ở ngoài phòng luyện công Thiệu Dục Tân chờ hắn đi ra —— không dám trở về phòng hắn, ít nhất cũng phải nhìn thấy hắn.

    Sắc mặt Thiệu Dục Tân hôm nay có vẻ mệt mỏi, từ trong ra ngoài, bước chân cũng có hơi bất ổn.

    Lăng Huyền Sương vội vã chạy tới đỡ hắn, “Ngươi sao vậy, rất mệt đúng không?”

    Thiệu Dục Tân không lên tiếng, ngực tắc nghẽn khiến hắn ngay cả khí lực để nói cũng không nổi.

    Người vừa giải độc còn ở bên cạnh nói liên miên lải nhải ‘cảm tạ’, Lăng Huyền Sương phiền lòng không dứt, há mồm gọi Lăng Huyền Uyên, “Huyền Uyên, không phải các ngươi tập võ có thể… Dùng chân khí gì đó chữa thương hay sao, giúp hắn một chút đi!”

    Lăng Huyền Uyên lắc đầu, “Cũng không phải ta không muốn giúp, nhưng nội lực của Thiệu nguyên chủ quá đặc thù, chúng ta đều giúp không được.”

    “Vậy phải làm sao bây giờ…” Lăng Huyền Sương có hơi hoảng rồi.

    Thiệu Dục Tân nghiêng đầu nhìn hắn, hơi nhíu chặt lông mày rồi giãn ra.

    “Sư huynh!”

    Lăng Huyền Sương đang muốn gọi người đến giúp đưa Thiệu Dục Tân về phòng, thì nghe thấy một tiếng gọi vang lên, mà ngóng theo phía thanh âm mà nhìn, một thiếu nữ tuổi thanh xuân phấn nộn đang chạy tới trước mặt.

    Thiếu nữ chạy vội tới gần đó, thấy sắc mặt Thiệu Dục Tân tái nhợt, lập tức vội vã, “Sư huynh, huynh bị thương?” Nói xong cũng không chờ Thiệu Dục Tân trả lời, liền giơ hai cánh tay bằng nhau, song chưởng đối lập với lòng bàn tay của hắn, chậm rãi truyền nội lực qua, động tác rất là gọn gàng.

    Lăng Huyền Sương bất mãn mà quơ quơ hai tay trống trơn, nhìn chằm chằm thiếu nữ áo hồng.

    Lăng Huyền Kỳ đưa tay kéo hắn qua một bên, “Xem ra không liên quan đến huynh.”

    Lăng Huyền Sương nhỏ giọng lầu bầu: “Dung mạo nàng xinh thì ta cũng không xấu, ánh mắt nàng to thì ta còn to hơn, mí mắt nàng dài ta còn dài hơn, nàng…”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Nàng trẻ tuổi hơn ngươi.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Thư nói: “Nàng biết võ công.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Nàng cùng Thiệu nguyên chủ càng thân quen hơn.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Nàng là nữ nhân.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Thiếu nữ thu hồi hai tay, giơ tay áo lau mồ hôi trên trán Thiệu Dục Tân, “Sư huynh, đã đỡ hơn chưa?”

    Thiệu Dục Tân không dấu vết tách ra, nhẹ nhàng cười cười, “Tốt hơn rất nhiều, may mà có muội trở về.”

    “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thiếu nữ nỗ lực che giấu thất vọng nơi đáy mắt, quét mắt nhìn người đứng ở xung quanh.

    “Việc này trở về ta sẽ nói cho muội, giờ gặp qua mấy vị khách này trước đã.” Thiệu Dục Tân nhìn về phía đám người Lăng Huyền Sương, chỉ chỉ thiếu nữ nói, “Đây là đệ tử cuối cùng của Tiên phụ, tiểu sư muội ta Đào Tâm Duyệt.”

    (Ghét nhất mấy bộ có nữ phụ nhảy vào ahuhuhu…nhưng đừng ghét nữ phụ này nha☺️)

    Đào Tâm Duyệt gật gật đầu với mọi người, “Chào các vị.”

    Tất cả mọi người tranh nhau chen lấn hướng Đào Tâm Duyệt giới thiệu về mình.

    Lăng Huyền Sương nhân cơ hội cướp được Thiệu Dục Tân bên cạnh, “Ở đây rất ồn, ta dìu ngươi trở về nghỉ ngơi?”

    Thiệu Dục Tân nói: “Ta đã tốt hơn nhiều rồi, không cần phải lo lắng. Giờ còn một số việc muốn cùng sư muội ta nói chuyện, không vội về phòng.”

    Lăng Huyền Sương bĩu môi dưới bao lấy môi trên, dùng nó làm biểu thị hắn rất khó vượt qua.

    Thiệu Dục Tân nhịn không được cười lên, “Ta thấy sắc mặt của ngươi mấy ngày nay cũng không quá tốt, phải cố lưu ý thân. . .”

    “Sư huynh, ” Đào Tâm Duyệt trốn đến phía sau hắn, “Những người này thật là. . . Quá nhiệt tình, ta nhớ Kim Qua Thiết Mã, chúng ta đi xem chúng nó đi.”

    “Được, muội mới đưa nhiều hàng hóa trở về, chắc cũng mệt mỏi, chúng ta đi ăn trước.” Thiệu Dục Tân do Đào Tâm Duyệt đỡ đi, đã quên lời lúc trước còn chưa nói hết.

    Lăng Huyền Sương đổi một vẻ mặt cầu an ủi đi tới trước mặt Lăng Huyền Thư, “Hắn cứ thế mà vứt bỏ ta. . .”

    Lăng Huyền Thư bình thản vỗ vỗ lưng hắn, “Các ngươi từng bắt đầu sao?”

    Lăng Huyền Sương: “. . .”

    Ngày kế dùng qua đồ ăn sáng, Lăng Huyền Sương lại muốn đi chờ Thiệu Dục Tân, thì bị Lăng Huyền Dạ ngăn lại. Lăng Huyền Dạ nằm dựa cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nói: “Hôm nay không phải Thiệu nguyên chủ giúp người khác giải độc, là vị sư muội Đào cô nương, nên huynh không phải đi chờ.”

    “Vậy Thiệu Dục Tân đâu?” Lăng Huyền Sương quan tâm chỉ có một người này.

    Lăng Huyền Dạ xoay người lại chỉ vào đậu phộng trên bàn.

    Lăng Huyền Sương ân cần đưa tới.

    Lăng Huyền Dạ thoả mãn tiếp nhận, “Nghe nói ở trong phòng mình bế quan tĩnh dưỡng, sau ba ngày mới xuất quan.”

    “Hắn không có chuyện gì là may rồi.” Lăng Huyền Sương thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa lăn tới trên giường nằm.

    Lăng Huyền Dạ nói: “Lúc trước tất cả mọi người đều nghĩ chỉ mỗi mình Thiệu Dục Tân có nội công thần kỳ, chuyện này sao lại nhảy ra một tiểu sư muội?”

    “Cái này ngươi hãy chờ hắn xuất quan thì hỏi hắn, ” Lăng Huyền Sương tẻ nhạt kéo chăn, “Hoặc đi hỏi vị tiểu sư muội kia.”

    Lăng Huyền Dạ quay xách đầu ghế đến ngồi đối diện hắn, “Ta thấy cách này của ngươi rất hay, hỏi tiểu sư muội, thuận tiện còn giúp được huynh.”

    “Giúp ta?”

    Lăng Huyền Dạ cười thần bí, “Ba ngày sau Thiệu nguyên chủ xuất quan thì ta đi hỏi Đào cô nương, nếu vậy thì huynh sẽ có cơ hội đi gặp Thiệu nguyên chủ đó còn gì? Đến lúc đó ta sẽ kéo nàng mang ta đến tìm cặp Tuyết sư chơi, nên ngay cả nỗi lo về sau huynh cũng không có.”

    Lăng Huyền Sương ngồi vọt dậy, kích động nhào tới ôm ôm Lăng Huyền Dạ, “Cái cách này rất chi là được, ta đây nhờ cả vào ngươi! Lúc này mới nhìn ra ai mới là em trai ruột, Huyền Dạ, không uổng công ta nuôi ngươi đến lớn!”

    Lăng Huyền Dạ: “…” Nếu ngươi có khả năng nuôi ta thì cũng không lớn được như giờ.

    “Chờ đã!” Lăng Huyền Sương lại thả y ra ngồi xuống, “Tiểu tử ngươi sẽ có lòng tốt như vậy, chuyện này rất đáng hoài nghi.”

    Lăng Huyền Dạ vô tội: “Ta đây đều suy nghĩ cho ngươi, ngươi vừa rồi còn nói ta là em trai ruột, tại sao lại bảo rất hoài nghi?”

    “Vì trước đây ngươi đầy tiền án, ” Lăng Huyền Thư từ ngoài đi vào, “Ngươi đồng ý giúp đỡ, là vì Đào cô nương trẻ tuổi mỹ mão chứ gì? Ta đã nói với ngươi, Thiệu nguyên chủ có ơn với chúng ta, ngươi không được xằng bậy.”

    Lăng Huyền Dạ chỉ vào Lăng Huyền Sương, “Độc trên người đại ca còn chưa giải, ơn ở đâu hả?”

    Lăng Huyền Sương vỗ một cái vào ván giường, “Tốt cho ngươi, quả nhiên là vì có tư tâm với tiểu sư muội mới nói muốn giúp đỡ ta chứ gì?”

    Lăng Huyền Thư lời nói ý vị sâu xa: “Huyền Dạ, ở đây không phải thanh lâu, ngươi không được làm càn, thu liễm chút đi. Đào cô nương vừa nhìn là biết là một cô nương rất tốt, ngươi đừng có bắt nạt chà đạp người ta.”

    “Nói đúng!” Lăng Huyền Sương nói, “Đừng vì việc ngươi đùa bỡn tiểu sư muội mà ảnh hưởng quan hệ giữa ta cùng ca phu, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

    “Đừng dừng dừng dừng dừng lại!” Lăng Huyền Dạ đứng lên cách xa một chút, “Ai nói ta muốn bắt nạt chà đạp nàng?”

    “Vậy là ngươi muốn cưới nàng vào cửa?” Lăng Huyền Thư tinh tế cân nhắc, “Nếu thật sự là vậy, vậy ngươi đi tiếp cận nàng cũng không sao.”

    Lăng Huyền Dạ ôm cánh tay nói: “Ta cũng có nguyên tắc làm người, vào thanh lâu cũng không tùy tiện ngủ với nữ nhân, việc này ta bắt được rất chuẩn, dù sao kinh nghiệm ở phương diện này ta đều nhiều hơn so với các ngươi.”

    Lăng Huyền Thư không biết nên nói gã cái gì mới tốt, “Thật là việc rất đáng kiêu ngạo.”

    “Nói chung việc của ta các ngươi cứ yên tâm đi.” Lăng Huyền Dạ nói: “Giờ cần quan tâm nhất đó là, tình cảm sư huynh muội giữa Thiệu nguyên chủ cùng Đào cô nương vừa nhìn đã biết là rất tốt, Thiệu nguyên chủ nếu muốn đồng ý tiếp nhận đại ca, thì còn phải nghe qua ý kiến Đào cô nương nữa.”

    Lăng Huyền Sương hỏi: “Nên ngươi sẽ giúp ta lấy lòng Đào cô nương?”

    Lăng Huyền Dạ đáp: “Nên ta sẽ giúp ngươi lấy lòng Đào cô nương.”

    “Vậy ta tự làm còn hơn, ” Lăng Huyền Sương lại leo xuống giường, “Với ta thì vẫn chưa yên tâm về ngươi.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    . . .

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự