Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 50-53

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 50: cao lương mỹ vị

    Đã tới Nam Dịch, chỗ khác có thể không đi, nhưng với Thiên Cung các là không thể không đến. Quán này giờ Tỵ mở cửa, giờ Tý đóng cửa, khách ra ra vào vào cả ngày liên tục không ngừng. Nếu là khách quý đến đây thì có thể tức khắc vào chỗ, các chưởng quỹ Thiên Cung các thường để trống toàn bộ lầu ba, không tiếp đãi khách nhân tầm thường, chỉ để riêng cho một ít quan to, quý nhân, phú cổ, thân hào. Nghe đâu Hoàng Đế từng vi phục xuất tuần đặc biệt chọn tới Nam Dịch, là vì sớm đã nghe danh Thiên Cung các, yêu thích mà tới.

    Lăng Huyền Thư đã đặt một nhã gian cạnh cửa sổ ở lầu ba, đó là vị trí tốt nhất của Thiên Cung các. Vừa vào cửa Lăng Huyền Kỳ đã hỏi chưởng quỹ, mới biết đặt một gian này đã tốn một ngàn lạng bạc, thêm vào một bàn tiệc tối này, phải chi ít nhất gần ba ngàn năm trăm lượng. Lăng Huyền Kỳ nuốt nước miếng một cái, không biết sơn hào hải vị ở đây ngon cỡ nào, mới có thể đạt tới cái giá này mà.

    Căn phòng rất lớn, bàn tròn bên trong khá rộng, chín người bọn họ ngồi, thế mà vẫn còn để trống một nửa.

    Lăng Huyền Sương chép miệng chờ mong, “Huyền Thư, bàn lớn thế này, là có rất nhiều đồ ăn phải không?”

    Lăng Huyền Thư nói: “Món khác không nói, món chính đã có hai mươi bốn món, gọi là ‘Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ’, mọi món đều thuộc hạng nhất, bỏ qua một món thôi chỉ sợ sẽ rất đáng tiếc đó huynh.”

    “Ngoại trừ món chính còn có món khác nữa?” Lăng Huyền Dạ tụm hai tay vào một chỗ quơ quơ, “Còn bao nhiêu món nữa?”

    Lăng Huyền Thư suy nghĩ một hồi mới nói, “Còn có bốn lạnh bốn nóng, bốn chua bốn ngọt, bốn mặn bốn cay, bốn chín bốn sống; ngoài ra còn có hai loại nước canh hai loại nước thuốc, tám loại bánh ngọt lớn, mười hai loại mứt hoa quả, gộp lại toàn bộ tổng cộng là tám mươi món.”

    Bối Cẩn Du nghe xong trố mắt ngoác mồm, “Chuyện này…Cho dù mỗi món ăn một miếng, ăn chưa được một nửa đã no rồi?”

    Lăng Huyền Sương hỏi: “Có thể đổi bốn chua bốn ngọt đổi thành bốn món chua ngọt cho ta được không?”

    “Không thể.” Lăng Huyền Thư dứt khoát từ chối.

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Thiệu Dục Tân nói: “Một bữa này, có thể thấy rất tốn kém cho ngươi rồi.”

    “Ta vừa hỏi chưởng quỹ, ” Lăng Huyền Kỳ giơ hai ngón trái, ba ngón phải cuối cùng là năm ngón phải, “Ba ngàn năm trăm lượng!”

    Yến Thanh Tiêu nhỏ giọng thì thầm: “Cũng không biết sai ở chỗ nào, tới giờ này vẫn còn như vậy.”

    “Cũng không thể nói là tốn kém, ” Lăng Huyền Thư giơ tay chống cằm, “Đã quên nói cho các ngươi biết, Thiên cung các cũng nằm dưới danh nghĩa Ngự Kiếm sơn trang.”

    Mọi người: “…”

    Trong lúc chờ đồ ăn, Lăng Huyền Sương nằm nhoài bên cửa sổ nhìn xuống đường phố náo nhiệt ở dưới, lại nhìn thấy mấy người Lưu Chưởng Môn đứng ở cửa Thiên cung các nói chuyện phiếm. Hắn liền xoay tay lại vỗ vỗ Lăng Huyền Uyên, nói: “Ngươi nói xem tại sao đám người Lưu chưởng môn lại tới đây?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Vì ăn cơm.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    “Thế sao còn không đi vào?” Bối Cẩn Du cũng hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

    “Là do lầu một lầu hai đã kín chỗ, lầu ba thì chỉ còn lại một gian, nên bọn họ không có chỗ ngồi.” Lăng Huyền Kỳ ra ngoài từ lúc nào bây giờ lại đẩy đi vào, “Đồ ăn đã tới, may mà bữa nay có lộc ăn!”

    Vừa nói xong, thì có hơn mười người từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào, trên tay mỗi người đều bưng một mâm đồ ăn lớn, trên mỗi mâm đều đặt sẵn bảy, tám món ăn, mùi thơm mê người phát ra tứ phía, kích thích vị giác mọi người trong phòng.

    Các loại món ăn liên tục được đặt trên bàn, màu sắc bắt mắt, món ăn đa dạng, người nào nhìn thấy cũng phải hoa cả mắt.

    Lăng Huyền Sương nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, cầm đũa nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, “Ta phải ăn cái gì trước đây?”

    “Chờ đã, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Huyền Kỳ, đệ xuống mời mấy người Lưu chưởng môn lên đây đi, chờ họ lên thì cùng nhau ăn.”

    Lăng Huyền Kỳ không muốn liền nói, “Đám vong ân phụ nghĩa kia…”

    “Quân tử phải có lòng khoan dung, ” Lăng Huyền Uyên nghiêm mặt nói, “Lấy đức báo oán mới là chính đạo, cũng do đệ vĩnh viễn không nhớ được, mới không ngừng bị xui…”

    “Đệ đi là được!” Lăng Huyền Kỳ nhanh chóng xông ra ngoài.

    Bối Cẩn Du cười, “Không ngờ nhìn ngươi dạy dỗ đệ đệ cũng ra dáng phải biết.”

    Hiếm thấy trên mắt Lăng Huyền Uyên xuất hiện biến hóa, nhìn có vẻ hối hận, “Ta cũng đâu dạy nổi, một tên hẹp hòi giữ của, một đứa phong lưu thành tính, một đứa ngày ngày gặp rắc rối, thất bại toàn tập.”

    Lăng Huyền Thư, Lăng Huyền Dạ: “…”

    Lăng Huyền Sương vui vẻ: “May mà ta không do ngươi dạy.”

    Lăng Huyền Uyên: “…”

    Mộ Phi Hàn hơi nhìn quét qua Lăng Huyền Dạ, không nói gì.

    “…” Lăng Huyền Dạ lạnh cả sống lưng, không biết tại sao nhìn thì có vẻ nhụt chí, “Nhị ca ta chỉ nói chơi thôi, ngươi đừng coi là thật.”

    Mộ Phi Hàn nói: “Cái gì đừng coi là thật?”

    Lăng Huyền Dạ nói quanh co: “Chính là…Cái… Phong lưu… Cái…”

    Hai mắt Mộ Phi Hàn sáng tỏ, “Thì liên quan gì tới ta?”

    Lăng Huyền Dạ bị làm hắn cho tức cả ngực, “Không liên quan, không liên quan.”

    Lăng Huyền Sương gõ đũa xuống mặt bàn, “Trước mặt đầy món ngon thế này mà không cho ăn, ngươi muốn ta thèm chết sao!”

    Hắn vừa nói dứt lời, thì cửa bị đẩy ra, Lăng Huyền Kỳ đi vào rồi nói: “Đến rồi đến rồi, đừng nóng vội.”

    Lưu Chưởng Môn đi theo phía sau cậu, ôm quyền nói với Lăng Huyền Uyên, “Đa tạ Lăng Nhị thiếu thịnh tình khoản đãi, quấy rầy.”

    Mấy người còn lại cũng theo nhau đi vào, lời chào hỏi cũng không khác nhau là bao.

    Một bàn đầy người cũng chỉ có Lăng Huyền Uyên đang đứng, ám chỉ với hắn, còn đám người Lăng Huyền Thư thì làm như không thấy. Lăng Huyền Uyên bất đắc dĩ, nói: “Mấy vị không cần khách khí, mời ngồi.”

    Mấy người vừa vào ngồi xuống, Lưu Chưởng Môn đang muốn mở miệng nói, Lăng Huyền Sương đã vội giành nói: “Giờ ăn được chưa hả?” Nói xong cũng không chờ Lăng Huyền Uyên trả lời, liền gắp tất cả các món đã tia từ trước vào trong bát của mình.

    Là chủ nhà thì tất nhiên không phải khách khí, nhưng đám người Lưu Chưởng Môn ắt phải có chút câu nệ. Đặc biệt là Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa, hai người này lúc trước không nói một câu đã tự ý bỏ lại Ngự Kiếm sơn trang đến Cẩm Tú Viên trước, bây giờ xuất hiện cục diện kiểu này, không tránh khỏi lúng túng.

    Hách bang chủ cầm đũa lên xong lại bỏ xuống nhiều lần, nhìn có vẻ đã hết chịu nổi cảm giác này, liền nâng chén nói: “Mấy vị, chuyện truy đuổi Hỏa Phong đã nhận không ít lần trợ giúp từ các vị, ta đây từ đầu không nên không chào mà đi. Có chỗ không phải, các vị đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho ta lần này, chén rượu này xem như bồi tội với các vị!”

    Tào Nghĩa cũng vội vàng nâng chén theo nói: “Ta cũng thế!”

    Lưu Chưởng Môn thân là tiền bối, nhất thời nửa khắc không hạ mình được; Liễu Nương lại là nữ nhân, đã quen được người khác nhường nhịn; mà Vạn Trung, thấy Liễu Nương làm gì thì hắn làm thế, cho nên cũng không hưởng ứng.

    Không cho ba người nọ có nhiều thời gian cân nhắc, giọng nói lanh lảnh của Lăng Huyền Sương vang lên : “Dục Tân, giúp ta gắp món kia, ta với không tới.”

    “Món này?” Thiệu Dục Tân chỉ vào món tôm xào bóc nõn hỏi, thấy Lăng Huyền Sương gật đầu, liền gắp một ít bỏ vào bát hắn.

    Hách bang chủ, Tào Nghĩa: “…”

    Lăng Huyền Thư cũng giơ chén rượu lên, “Hách bang chủ cùng Tào môn chủ nói quá lời, nếu mà đã đem chuyện này để ở trong lòng, thì sao bữa nay lại mời các vị đến đồng tụ chứ ?”

    Lưu Chưởng Môn, Liễu Nương cùng Vạn Trung trao đổi ánh mắt, trong lòng đều tự hối khi bỏ qua thời cơ xin lỗi tốt nhất.

    “Nào, ta mượn chén rượu này kính mấy vị, ” Tào Nghĩa nói, “Nếu mấy vị đã bỏ qua cho ta, liền uống cạn đi.”

    Lăng Huyền Thư đã giơ chén từ đầu, Thiệu Dục Tân Bối Cẩn Du cũng không tính làm hắn mất mặt, Yến Thanh Tiêu thì không biết đang lẩm bẩm cái gì, nhưng vẫn giơ chén rượu xem như cho có lệ.

    Uống qua chén rượu này, xem như bỏ qua một chuyện, cho dù trong lòng mấy người còn có suy nghĩ phức tạp.

    Lăng Huyền Sương đang bận tập trung, Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ cũng bắt đầu đấu tranh với các loại kiểu dáng món ăn trên bàn, Bối Cẩn Du cùng Yến Thanh Tiêu cũng nhanh chóng gia nhập, mấy người tranh cướp không còn biết trời đâu đất đâu.

    Liễu Nương mím môi do dự chốc lát, mỉm cười nói: “Lần này thật là thiệt cho Lăng Nhị thiếu không ít, nếu không chúng ta cũng chẳng được ăn mấy món mỹ vị thế này.”

    “Đúng đấy, chúng ta đã hỏi qua mấy người, đều nói chưa tới Thiên Cung các ăn một lần xem như vẫn chưa đến Nam Dịch.” Vạn Trung nói, “Mấy người chúng ta cũng muốn đến nếm thử, không ngờ lại thành thế này, ngay cả chỗ ngồi cũng chẳng có.”

    “Cử thủ chi lao(1).” Lăng Huyền Uyên chỉ đáp bốn chữ.

    (1): (nhấc tay chi lao): việc nhỏ, không đáng đề cập, tiện tay mà làm.

    “Chúng ta cũng chỉ mới biết Thiên Cung các này nằm dưới danh nghĩa Ngự Kiếm sơn trang, cho nên mời một bữa này cũng không đáng coi là gì.” Lăng Huyền Dạ vừa ăn vừa nói, “Chỉ có một chuyện làm ta hơi ngạc nhiên, không biết mấy vị có tham gia võ đài ngày kia hay không?”

    Hách bang chủ nói: “Cũng có báo danh, mà ta cũng tự biết mình không phải đối thủ với Lăng Nhị thiếu, chỉ tham gia để thư thư gân cốt mà thôi.”

    Tào Nghĩa nói: “Có náo nhiệt là sẽ đông người hội tụ ấy mà.”

    Lưu Chưởng Môn nói: “Việc này là mấy người chúng ta đề ra, bản thân lại không tham gia không chừng sẽ bị người ta đàm tếu.”

    Liễu Nương nói: “Ta chỉ là một nữ nhi, tự không hi vọng sẽ trở thành minh chủ võ lâm gì đó, chỉ nhìn xem năng lực Lăng Nhị thiếu trước đó sẽ đánh lùi mấy tên đối thủ cạnh tranh, cũng có thể xem như có công của ta trong đó đi.”

    Vạn Trung nói: “Đúng thế đúng thế.”

    Lăng Huyền Uyên khẽ nhíu mày, không lên tiếng.

    Lăng Huyền Thư cười cười, “Ý tốt xin nhận, có điều mọi chuyện của Ngự Kiếm sơn trang chúng ta từ trước tới nay đều không nhẹ tay với người, cho nên Liễu hạp chủ cùng Vạn phong chủ nếu đã vô tâm luận võ, không ngại lui ra.”

    Sắc mặt Liễu Nương liền trở nên khó xem.

    Vạn Trung thì nhìn chằm chằm nàng.

    Liễu Nương lườm hắn một cái, “Nhìn cái gì vậy, ăn đi!”

    “Được.” Vạn Trung nhất nhất đáp lời.

    Một bữa ăn này không tính là vui vẻ, trên đường trở về, Lăng Huyền Sương oán giận Lăng Huyền Uyên nói: “Đều tại đệ, đã không thích bọn họ ăn cùng, làm hại ta ăn cũng không thấy ngon.”

    Thiệu Dục Tân liếc nhìn chỗ bụng của hắn có hơi nhô ra, “Nhìn ngươi có vẻ ăn rất no.”

    “Cũng không phải không thu hoạch được gì, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu sau này còn muốn cùng bọn họ đến ổ Ẩm Huyết Giáo, chí ít có thể xác định Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa là người có thể tín nhiệm.”

    Lăng Huyền Dạ quan tâm Mộ Phi Hàn, “Có thể không cùng đường thì tốt nhất không nên chung đường, nhiều người cũng nhiều chỗ bất tiện.”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Không cùng đường cũng sẽ gặp nhau ở Ẩm Huyết Giáo, tóm lại là phải kề vai chiến đấu.”

    Lăng Huyền Thư nghĩ một lúc liền thông, nói: “Lưu Chưởng Môn vì thù riêng, Vạn Trung vì sắc đẹp, làm việc sai cũng có thể lý giải, vậy thì Liễu Nương làm thế là vì cái gì?”

    “Vì nàng là nữ nhân, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Trời sinh là khiến người ta khó hiểu nên mới tồn tại.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    . . .

    ☆, Chương 51 • Ngươi rất tốt
    Dành ra một ngày để nghỉ ngơi, cho nên đã đỡ hẳn mệt mỏi sau mấy ngày chạy đường dài, chỉ chờ Đại hội võ lâm được tổ chức vào ngày mai.
    Trước khi ngủ, Lăng Huyền Uyên theo thói quen sẽ độ chân khí cho Bối Cẩn Du, lại bị y từ chối.
    Bối Cẩn Du khó có khi tự lấy thuốc uống, “Hôm nay thì không cần, ngày mai ngươi còn phải luận võ, nên đừng lãng phí chân khí.”
    “Không sao cả.” Lăng Huyền Uyên kéo y lên giường.
    Bối Cẩn Du đắp chăn nằm xuống , “Ta nói không cần là không cần, phu nhân ngoan, nghe lời ta.”
    Lăng Huyền Uyên: “…”
    Bối Cẩn Du gối lên cánh tay áy náy nhìn hắn, “Dù sao ta từ đầu ta đã chẳng để ý tới việc này, đến hôm nay ta cảm thấy liên lụy tới ngươi quá nhiều, ta biết việc này từ đầu ngươi đã không muốn, cho nên ngươi đừng tận tâm đến vậy.”
    “Ta sẽ xử lý tốt chuyện của ta.” Lăng Huyền Uyên tắt đèn cởi áo rồi nằm xuống.
    Bối Cẩn Du thấp giọng cười, “Ngươi càng giả vẻ lãnh khốc ta càng thích trêu chọc ngươi, nếu ngày mai ngươi không phải luận võ, chắc chắn đêm nay bản trại chủ sẽ làm bằng được ngươi !”
    Lăng Huyền Uyên: “…”
    Bối Cẩn Du nâng ngón tay vẽ vẽ dọc theo khuôn mặt hắn, “Đáng tiếc ngươi cũng…”
    Lăng Huyền Uyên bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, túm áo khoác rồi chạy ra ngoài.
    “…” Bối Cẩn Du cô đơn thở dài, “Ngươi cũng không thích ta…”
    Lăng Huyền Uyên lại trở về nhanh chóng, nằm xuống giường lần nữa.
    Bối Cẩn Du giật giật cơ thể, “Suy thận mót tiểu?”
    “…” Lăng Huyền Uyên nói, “Ta nghe thấy có tiếng động bên ngoài.”
    “Xảy ra chuyện gì ?”
    Lăng Huyền Uyên kéo chăn cho y, “Là Huyền Thư, không biết đã trễ thế này còn muốn đi đâu, đã thế còn dùng khinh công.”
    Bối Cẩn Du ngoài ý muốn nói: “Ngươi không đuổi theo?”
    “Ta thấy là nó nên không đuổi theo.” Lăng Huyền Uyên xoay người đưa lưng với y, “Ngủ đi.”
    Sau một lát, Bối Cẩn Du mới thản nhiên ừ một tiếng.
    Gần giờ tý, Lăng Huyền Thư mới quay trở về. Hắn không quay về thẳng phòng ngủ, mà thong dong đi tới phòng bếp.
    Còn chưa vào cửa, hắn nghe thấy bên trong có tiếng động, nói: “Muộn thế này ai còn chưa ngủ, ở trong đó ăn vụng?”
    Yến Thanh Tiêu xoay người lại, miệng còn đang cắn khối sườn chua ngọt.
    Lăng Huyền Thư vừa lúc đốt đèn ngay tại cửa, thấy y như vậy không khỏi bật cười, “Sao hả, đói quá ngủ không được?”
    Yến Thanh Tiêu cắn vài miếng thịt chỉ còn lại xương, nhớ lại cái gì đó nên mất tự nhiên, nói: “Ta ăn no rồi, giờ đi ngủ.” Nói xong thì muốn rời đi.
    Lăng Huyền Thư đúng lúc bắt được cánh tay y lúc đi ngang qua người, “Đúng lúc ta cũng muốn ăn, ngươi ăn cùng ta đi?”
    Bụng Yến Thanh Tiêu rất không phối hợp kêu ọt ọt.
    Lăng Huyền Thư cười nói: “Không phải ăn no rồi mà?”
    “Cười cái gì mà cười !” Yến Thanh Tiêu thấy trên tay hắn cầm hai bao giấy dầu, đoạt lấy rồi nói, “Ăn thì ăn, ăn cho ngươi nghèo luôn !”
    Lăng Huyền Thư cười vui vẻ, “Cầu còn không được.”
    Trong bao giấy dầu là da gà chiên giòn sốt ngọt cùng thịt kho tàu, hai người xếp một cái bàn rồi tìm hai bầu rượu, ở trong sân đối ẩm.
    “Hôm qua thấy ngươi thích ăn hai món này, nên ta chọn xong mua về luôn, ” Lăng Huyền Thư rót rượu cho y, “Tranh thủ còn chưa nguội, mau ăn đi.” Yến Thanh Tiêu nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Sao ngươi biết sẽ gặp được ta, chẳng lẽ ngươi tính sẵn mua xong đồ ăn rồi đến phòng ta?”
    “Không có, lúc đó ta nào biết sẽ gặp phải ngươi. ” Lăng Huyền Thư cầm lấy ly rượu, “Ta chỉ muốn uống hai ly, còn mấy món ăn này, đúng lúc gặp ngươi ở đây.”
    Yến Thanh Tiêu ăn hai miếng, rồi cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn, thầm nghĩ sao tên này quái thế nhở, có thể đoán trước chuyện sẽ xảy ra.
    “Sao không chờ ta.” Lăng Huyền Thư cũng cầm ly rượu uống cạn, sau lại rót thêm cho Yến Thanh Tiêu.
    Hai món này rất hợp khẩu vị Yến Thanh Tiêu, làm y cực kỳ vui vẻ đến quên mình, “Đã trễ thế này, ngươi ra ngoài cũng không phải chỉ mua đồ nhắm rượu thôi nhỉ?”
    “Tất nhiên không phải, ” Lăng Huyền Thư lại rót đầy rượu cho y, “Tiện tay thôi mà.”
    Yến Thanh Tiêu nói: “Thế ngươi vừa đi đâu ? Làm cái gì ?”
    Lăng Huyền Thư lắc ly rượu, “Cái này à… Ta không nói trước được, ngày mai ngươi sẽ biết ấy mà.”
    Yến Thanh Tiêu bĩu môi, “Thần bí quái gì chứ, ngày mai đều đến đại hội võ lâm hóng chuyện, ai rảnh để ý tới ngươi? Ngươi không tính nói ra, ta cũng chẳng thèm hỏi, trăm ngàn lần ngươi khỏi cần nói cho ta biết !”
    Nhìn tròng mắt nhiễm men say thêm càng đáng yêu, Lăng Huyền Thư cười nhẹ nói: “Được thôi, nhất định ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
    Uống cạn hai ly rồi lại uống tiếp hai ly, uống không biết là bao nhiêu, nói cũng càng nhiều hơn, Yến Thanh Tiêu đập tay lên bàn: “Ngươi nói loại người như Thái Cẩm, sao đủ mặt mũi mà nghĩ ta sẽ coi trọng hắn hử? Lại dám mơ ước tới thiếu gia ta đây, chẳng lẽ hắn còn không biết mình có mấy cái mạng hay sao? Dám bỏ mấy thứ dược không sạch sẽ vào trà của ta, dùng loại thủ đoạn đê tiện hèn hạ, đòi chiếm lợi từ ta, hắn tưởng sau đó ta sẽ theo hắn mãi à? Ngay cả ngươi còn phải theo đại nhân ta đây… Theo ta… À mà, ta còn không muốn ngươi, huống chi là hắn !”
    Lăng Huyền Thư dở khóc dở cười, lo lắng chẳng may y sẽ tự làm mình bị thương, giữ chặt ngay tay y lại, “ Rồi rồi, ta biết ngươi không cần ta, không cần ai hết. Uống thế đủ rồi, ngươi say, ta đưa ngươi về.”
    “Mơ mộng hão huyền !” Yến Thanh Tiêu gân cổ quát.
    Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ, đỡ y lên, “Dạ dạ dạ, hắn mơ mộng hão huyền, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng đã quá trễ, ngoan, đừng ồn nữa.”
    Yến Thanh Tiêu túm cổ áo Lăng Huyền Thư, “Không được, ta muốn đi đánh cho hắn một trận !”
    Không ngờ y uống nhiều rượu xong lại sinh thêm lực, Lăng Huyền Thư kéo mãi mà không được, đành ôm ngang y lên, “Mai tỉnh đánh sau cũng không muôn, ngủ trước đã.”
    Yến Thanh Tiêu hơi chóng mặt, đầu để trước ngực hắn cọ cọ, ngây ngô cười nói: “Thật thoải mái.”
    Lăng Huyền Thư: “…”
    Đưa Yến Thanh Tiêu trở về phòng, cởi quần áo rồi lau mặt cho y xong, Lăng Huyền Thư vừa muốn đi, lại thấy Yến Thanh Tiêu đang lảo đảo ngồi dậy.
    “Khát nước à?” Lăng Huyền Thư sợ y ngã sấp xuống, chìa tay đỡ y.
    Yến Thanh Tiêu cười hắc hắc, “Muốn tiểu tiểu.”
    Lăng Huyền Thư: “…”
    Hầu hạ y đi tiểu xong, Lăng Huyền Thư âm thầm hi vọng trăm ngàn lần ngày mai sau khi tỉnh rượu sẽ không nhớ tới chuyện này, không lại sẽ bị y chán ghét không biết thêm bao lâu nữa.
    Lại nằm xuống, Yến Thanh Tiêu đã thành thật hơn rất nhiều, miệng vẫn rì rầm gì đó thôi.
    Lăng Huyền Thư cẩn thận nghe, hắn nghe chữ lọt chữ không thế mà có nhắc tới hắn.
    “Lăng Huyền Thư, không cho ngươi nhìn ta như thế ! Không cho… ngươi cùng tên cầm thú Thái Cẩm ức hiếp ta ! Còn nữa, không được quay lưng với ta…”
    “Lăng Huyền Thư, ngươi… Ngươi rất tốt…”
    “Huyền Thư…”
    Lăng Huyền Thư sắp xếp lại những gì nghe được, cúi người ấn xuống một nụ hôn xuống trán y, “Ta biết rồi, đứa ngốc, sẽ không xảy ra.”
    Võ lâm đại hội hôm nay đông hơn gấp ba lần bữa trước Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ đến, ra vào thôi còn phải chen lấn .
    “Xem ra các môn các phái khác tới phút chót mới chạy tới.” Lăng Huyền Kỳ nhìn xung quanh, “Tiểu Âm Tiểu Tình, các ngươi đi tìm vị trí Ngự Kiếm sơn trang.”
    Lăng Tiểu Âm Lăng Tiểu Tình lĩnh mệnh rời đi.
    Lăng Huyền Dạ chỉ về hướng Tây: “Nhị ca, có thấy không, đệ tử Túy Tiên phái cũng đến.”
    “Còn có Tế Nhật Hạp, đám người Hách bang chủ Tào môn chủ cũng đều đến.” Lăng Huyền Uyên nhìn về phía hắn chỉ.
    Lăng Huyền Thư nhẹ nhàng chạm bả vai Yến Thanh Tiêu, “Ta nhìn thấy Phó Nam, người Phi Vũ lâu các ngươi cũng tới .”
    “Thấy rồi, ” Yến Thanh Tiêu đỡ đầu, “Đừng chạm vào ta, đầu ta hơi choáng !”
    “Ai kêu tối qua ngươi uống nhiều rượu đến vậy.” Lăng Huyền Thư nói, “Cách thời gian luận võ còn sớm, ngươi tìm chỗ nào nghỉ một lúc đi.” Hắn lại quay đầu gọi Lăng Tiểu Lâm, “Mau đến Thiên Cung các bảo bọn họ làm một chén canh giải rượu, rồi mang về cho Yến lâu chủ.”
    Nhìn Lăng Tiểu Lâm nhận mệnh rời khỏi, Yến Thanh Tiêu cũng không đưa đẩy từ chối, hỏi Lăng Huyền Thư: “Tối hôm qua lúc ta uống say rồi có nói cái gì linh tinh không?”
    “Không có, ” Lăng Huyền Thư lại cười nói, “Đều là mấy lời nên nói .”
    “…” Yến Thanh Tiêu có dự cảm không lành, “Ta đã nói gì rồi?”
    Lăng Huyền Thư biểu tình nghiêm túc, “Vẫn chỉ chửi Thái Cẩm.”
    Yến Thanh Tiêu bán tín bán nghi, “Thật sự? Thế sao nhìn ngươi có vẻ vui thế hả?”
    “Ngươi không có chửi ta, chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng vui hay sao?” Đâu chỉ không chửi, còn nói ta rất tốt ! Trong lòng Lăng Huyền Thư rất vui, trên mặt lại cố gắng duy trì thản nhiên.
    “Đúng là khó hiểu.” Thấy Phó Nam đến gần , Yến Thanh Tiêu không thèm nhiều lời với hắn nữa.
    Lăng Tiểu Âm Lăng Tiểu Tình vừa lúc quay về, dẫn mọi người đến chỗ Cẩm Tú viên đã chuẩn bị sẵn cho Ngự Kiếm sơn trang.
    Vì để che nắng, Thái Cẩm sai người chuẩn bị tốt lều cho các môn phái, gian dành cho Ngự Kiếm sơn trang xem qua khá rộng, hai bàn ba hàng ghế dựa, đầy đủ trà bánh trái cây.
    Lăng Huyền Sương lôi kéo Thiệu Dục Tân ngồi vào dãy đầu bên phải, “Chỗ này xem rõ.”
    Thiệu Dục Tân nói: “Ngươi không tập võ, thế mà nhiệt tình với mấy thứ này.”
    “Có chỗ hóng chuyện nên phải cố gắng.” Lăng Huyền Sương phe phẩy quạt, “Mà chỗ này nhiều người thật, đám người Tào Nghĩa hồi trước oán giận nhiều người ở một gian bất tiện, đông thế này thì bao nhiêu tiện nhở?. Có cái ta cũng rất chờ mong, ngươi đoán thử xem?”
    Thiệu Dục Tân thử đoán trong lòng, sau nể mặt mà hỏi: “Là cái gì?”
    Lăng Huyền Sương tiếc nuối nói: “Hai người bọn họ có thể ngủ chung một phòng.”
    Thiệu Dục Tân cười nói: “Không phải có thể, mà phải như thế.”
    Lăng Huyền Sương lại nói: “Mà cũng may các đệ tử Lạc Trần Nguyên không đến, ta có thể ngồi cùng chỗ chung với ngươi .”
    Hắn vừa nói hết câu, thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên.
    Người nọ nói: “Sư huynh, quả nhiên huynh ở đây !”

    ☆, Chương 52: Võ Lâm Minh

    Đào Tâm Duyệt vui vẻ chen qua đám người chạy tới, “Sư huynh, xem ra ta đã tìm được huynh, thấy huynh bình an vô sự, trong lòng ta mới tin là thật.”

    Mười tên đệ tử Lạc Trần Nguyên sau lưng nàng chạy tới, cùng nhìn Thiệu Dục Tân vấn an.

    Thiệu Dục Tân đứng lên, “Đã nói muội hãy ở lại Lạc Trần Nguyên, sao còn chạy đến đây?”

    Đào Tâm Duyệt không muốn bị hắn trách phạt, nói: “Ta. . . Do không thấy Thiết Mã Kim Qua đâu cả, sợ chúng nó sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới chạy đi tìm!”

    “Tìm tới tận đây?” Thiệu Dục Tân lắc đầu nói, “Hồ đồ!”

    Đào Tâm Duyệt giả mếu máo, kéo hắn ngồi xuống, đẩy Lăng Huyền Sương qua một bên, “Dù sao cũng đến đây rồi, huynh cũng đừng mong đuổi ta về được, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

    Lăng Huyền Sương bất mãn bị đẩy ra, đập một cái vào bả vai Đào Tâm Duyệt, “Đã lâu không gặp nha tiểu sư muội!”

    Đào Tâm Duyệt: “. . .”

    Lăng Huyền Sương nói: “Tại sao ngươi nói hắn không đuổi được ngươi quay về?”

    Đào Tâm Duyệt giả vờ không nghe thấy, hỏi Thiệu Dục Tân: ” Có phải Thiết Mã Kim Qua đuổi theo sư huynh không? Sư huynh có thấy chúng nó đâu không?”

    “Chúng nó rất an toàn, ” Lăng Huyền Sương chủ động trả lời, “Đang ở sân nhà ta tắm nắng đó.”

    “. . .” Đào Tâm Duyệt tức giận mới xoay qua nói, “Ta không có hỏi ngươi!”

    Lăng Huyền Sương ủy khuất nói: “Ngươi ngồi xuống cạnh ta mà không phải hỏi ta à? Vậy ta sang chỗ khác ngồi.” Hắn nói xong, đứng dậy ngồi bên kia Thiệu Dục Tân.

    Đào Tâm Duyệt trừng thẳng mắt hắn, “Tên này đúng là thuốc cao bôi trên da chó!”

    Lăng Huyền Sương chống cằm xuống bả vai Thiệu Dục Tân, “Sao tiểu sư muội có địch ý với ta thế hả, hay nàng cũng thích ngươi?”

    Đào Tâm Duyệt khiếp sợ nói cũng không rành, “Cái gì. . . Thích gì hả, ngươi. . . Ngươi đừng có nói lung tung!”

    “Được rồi, ” Thiệu Dục Tân cũng không muốn nói đến chuyện này, “Còn có người khác ở đây, hai ngươi cảm thấy chuyện này quan trọng lắm sao mà bàn ở đây?”

    Lăng Huyền Sương lại ôm lấy cánh tay hắn, “Không sợ, dù sao ‘Người khác’ ở đây đều biết.”

    Lăng Huyền Kỳ rất xứng chức mà diễn “Người khác” ở một góc, bình tĩnh ngồi vào hàng thứ hai.

    “Chờ đã, ” Đào Tâm Duyệt đột nhiên đứng lên, chỉ vào Lăng Huyền Sương nói, “Ngươi vừa nói. . . Ngươi nói. . . Cũng?”

    Lăng Huyền Sương ngẩng đầu, híp híp mắt vì bị ánh nắng chiếu vào, “Đúng như vậy á.”

    Đào Tâm Duyệt quả thực không thể tin được, “Ngươi thừa nhận ngươi thích hắn?”

    Lăng Huyền Sương gật đầu, “Ta vẫn luôn thừa nhận.”

    “Ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi. . .” Đào Tâm Duyệt gấp đến độ sắp khóc, “Không cho phép ngươi thích hắn!”

    “. . .” Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Ngươi là gì mà phải cho phép?”

    “Ngươi!”

    Thiệu Dục Tân đau đầu, “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Hắn lại đứng lên, nói với Đào Tâm Duyệt, “Đừng để các đệ tử đứng vướng chỗ này, chúng ta tìm nơi khác ngồi.”

    Đào Tâm Duyệt chỉ nơi mình vừa thấy, “Ở bên kia, sư huynh chúng ta đi mau.”

    Lăng Huyền Sương kéo tay Thiệu Dục Tân, “ Ngươi không muốn ngồi cùng ta?”

    Thiệu Dục Tân cười cười rút tay về, “Ngươi cẩn thận hóng chuyện vui.”

    Lăng Huyền Dạ lúc này mới ngồi vào chỗ, sáp lại gần Lăng Huyền Sương than thở: “Tiệc vui chóng tàn mà.”

    Lăng Huyền Sương đang là tức giận, nói: “ Đệ tránh xa ra, hay muốn ta giúp ngươi nhớ lại, khỏi sợ đệ quên mất.”

    “. . .” Lăng Huyền Dạ chịu thua nói, “Ta còn yếu kém nhiều chỗ, đại ca hạ khẩu lưu tình.”

    Lăng Huyền Thư ngồi vào chỗ trống Thiệu Dục Tân vừa ngồi, nghiêng đầu cười nói với Yến Thanh Tiêu đang uống canh giải rượu lều bên cạnh.

    Yến Thanh Tiêu suýt nữa bị sặc, “Phó Nam, ngươi nói xem hôm nay sao hắn khác thường thế hả?”

    Phó Nam ở bên cạnh đưa khăn qua, “Có sao?Lăng Tam thiếu làm người trước giờ vẫn ôn hòa thế mà?”

    “. . .” Yến Thanh Tiêu trừng hắn, “Ngươi là gian tế Ngự Kiếm sơn trang xếp vào Phi Vũ lâu à?”

    Phó Nam: “. . .”

    Lăng Huyền Thư còn đang nhìn thì bị mấy kẻ không quen biết đi tới chắn tầm nhìn của hắn.

    Một tên thiếu niên vóc người nhỏ gầy đứng chỉ huy vài tên cầm gậy cùng vải bạt, chỉ xuống mặt đất, “Chỗ này còn trống này, đặt chỗ này luôn đi.”

    Mấy người đáp ừ một tiếng, ra tay luôn.

    Lăng Huyền Thư ra chỗ một người đang đứng cắm gậy trúc xuống đất, nói: “Mấy vị, đang làm gì đây?”

    “Đương nhiên là dựng lều chuẩn bị xem đại hội võ lâm còn gì, vị đại ca này, phiền ngươi tránh ra.” Thiếu niên đẩy hắn ra, lại không đẩy được, nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, “Thế nào, ngươi muốn kiếm chuyện hả?”

    Lăng Huyền Thư phủi quần áo một cái, “Theo ta biết thì Cẩm Tú viên đã chuẩn bị tốt vị trí nghỉ ngơi co gần hết các môn phái tham gia đại hội, quý phái cũng tham gia đại hội, có phải chưa tìm được chỗ của mình?”

    “Chúng ta tới chậm!” Thiếu niên không kiên nhẫn phất tay một cái, lùi về sau một bước nhìn, “Chỗ các ngươi rộng thế mà người có nhiều không hả, hay là dịch ra một ít cho chúng ta đi!”

    Yến Thanh Tiêu cũng đi tới, “Ngươi muốn dựng lều ở đây? Chỗ này đã hẹp vậy rồi, ngươi dựng lều chỗ này người khác đi vào kiểu gì?”

    “Ta thèm để ý ngươi vào thế nào!” Thiếu niên tuy hơi gầy, tính khí lại rất lớn, “Nhưng sư phụ ta phải có chỗ ngồi!”

    “Ta nói ngươi chuyện này. . .” Yến Thanh Tiêu vuốt tay áo.

    Thiếu niên bày sẵn tư thế ra tay, “Sao hả, muốn lấy lớn ép nhỏ sao!”

    Yến Thanh Tiêu rất là vui vẻ, “Ta hôm nay muốn bắt nạt ngươi đó, sao nào!”

    Lăng Huyền Thư buồn cười ôm lấy người y, “Được rồi, ngươi tranh với hắn làm gì, như trẻ con.”

    Yến Thanh Tiêu tránh hắn ra, “Ngươi nói ai như trẻ con, ta bắt nạt hắn còn được, còn sợ không bắt nạt được ngươi sao!”

    “Có có có, ta cho ngươi bắt nạt, ” Lăng Huyền Thư nói, “Ngươi muốn bắt nạt cả đời cũng được.” ( ôi tim tôi)

    Yến Thanh Tiêu tinh tế đánh giá hắn, “Hôm nay ngươi uống thuốc thay cơm à?”

    Lăng Huyền Thư: “. . .”

    Tiểu thiếu niên khó chịu nói :”Các ngươi muốn nói chuyện thì tránh qua một bên, nửa canh giờ nữa là đại hội diễn ra rồi, chúng ta không còn thời gian, mau tránh ra tránh ra!”

    Yến Thanh Tiêu cười hai tiếng, “Dám nói Ngự Kiếm sơn trang ít người, ta cũng muốn nghe thử là thần thánh phương nào.”

    “Không dám!” Thiếu niên vỗ ngực ra oai, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là. . .” Mới nói được một nửa thì dừng lại, thiếu niên nhìn Lăng Huyền Thư lại nhìn Yến Thanh Tiêu, “Ngươi vừa nói cái gì hả, ai là Ngự Kiếm sơn trang?”

    Yến Thanh Tiêu chỉ Lăng Huyền Thư, “Hắn.”

    Con ngươi thiếu niên xoay vòng vòng, đạp chân hai phát tại chỗ, vung tay nói với mấy người còn lại: “Chỗ này không được, chúng ta đổi chỗ khác!”

    Mọi người đang muốn đi theo hắn, ngay lúc đó có hai người một cao một thấp chắn trước mặt, người cao hơn nói: “Trần Tiểu Cường, để ngươi tìm chỗ dựng lều sao mà lâu thế hả, để sư phụ sốt ruột chờ đợi, cẩn thận lão nhân gia người phạt ngươi!”

    “Sẽ tìm ngay, sẽ tìm ngay!” Thiếu niên nói xong, thì muốn chạy đi tìm chỗ khác.

    Tên lùn ngăn hắn đang muốn đi, “Không phải ở đây còn chỗ sao, ngươi còn chạy đi đâu? Nhanh lên một chút!”

    Thiếu niên vẻ mặt đau khổ, “Ở đây không được đâu, đây là. . .”

    “Sao mà không được?” Tên cao, “Tuy có hơi hẹp, nhưng đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi, chấp nhận đi.”

    “Ta nghĩ mãi mới ra nhìn y phục thiếu niên này khá quen mắt.” Lăng Huyền Thư cười đi tới, ôm quyền nói với hai người kia, “Hai vị, lại gặp mặt.”

    Hai người kia đánh giá hắn một phen, tên lùn: “Chúng ta từng gặp nhau sao?”

    Lăng Huyền Thư xoay người lại chỉ chỉ Lăng Huyền Uyên đứng ở lều, “Hai vị có nhớ hắn không? .”

    Tên cao hơn dừng một lát, chợt nói: “Nhớ rồi! Từng gặp qua ở tửu lâu phương Bắc, vị huynh đài kia còn qua chỗ bọn ta hỏi thăm tin tức Hỏa Phong.”

    “Đúng thế.” Lăng Huyền Thư nói, “Đó là gia huynh.”

    Tên lùn nói: “Huynh đài, ngươi xem giữa chúng ta cũng có chút giao tình, ngươi nể tình nhường ra một chút cho chúng ta được không?”

    “Đúng ra phải làm thế vì hồi trước hai vị đã giúp chúng ta, ” Lăng Huyền Thư kéo Yến Thanh Tiêu qua, “Nhưng ta với công tử này không tách ra được, hay ngươi nói công tử này nhường lều, bảo hắn qua lều của ta, còn các ngươi ở lều của hắn?”

    “Làm sao cũng được, càng nhanh càng tốt!” Tên cao to bảo Trần Tiểu Cường kêu người ra tay, “Mau nhanh lên, nắm chặt tay vào!”

    Yến Thanh Tiêu lại không nghe theo, “Dừng tay lại, sao các ngươi lại dám động vô lều của ta!”

    Lăng Huyền Thư đem thẳng người về chỗ Ngự Kiếm sơn trang, “Thôi mà, ngươi ngồi đây chờ là được rồi.”

    Yến Thanh Tiêu đập hắn một cái, “Hai chúng ta không thể tách ra là ý gì hả?”

    Lăng Huyền Thư xoa nơi bị đánh, nói: “Chúng ta đồng hành cùng nhau xem như người cùng hội, lỡ tí nữa luận võ xảy ra chuyện gì, còn dễ phối hợp đúng không?”

    “Xảy ra chuyện gì được hả!” Yến Thanh Tiêu rất muốn đánh cho hắn một trận.

    Lăng Huyền Thư nói: “Nếu ta mà biết thì cũng chẳng hao tổn quá nhiều khí lực để tìm biện pháp đối phó Hỏa Phong?”

    “Mặc kệ ngươi.” Yến Thanh Tiêu đứng dậy đi qua phía lều của mình: “Ta muốn đi bảo bọn họ không được dịch lều của ta.”

    Phó Nam bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, “Lâu chủ, ta đã tới.”

    Yến Thanh Tiêu: “. . .”

    Lăng Huyền Thư nói Lăng Tiểu Lộ đang đứng chờ một bên: “Đi mời hai vị nhân huynh kia uống chén trà.”

    Lăng Tiểu Lộ lĩnh mệnh, nhanh chóng mời hai vị một cao một thấp đến.

    Lăng Huyền Thư đưa Lăng Huyền Sương đầy mặt oán niệm ra phía sau ngồi rồi sai người rót trà cho hai vị kia, nói: “Nói đến còn chưa biết tôn tính đại danh hai vị, xuất từ môn phái nào, có thể nói ra không?”

    Tên cao vừa chỉ tên lùn, vừa chỉ mình, “Hắn gọi là Viên Thành, ta tên Phương Công. Hai chúng ta một Viên(tròn) một Phương(vuông), vừa Thành vừa Công( aka thành công), đúng là rất khéo, cho nên thường thường kết giao hành tẩu. Còn môn phái chúng ta, thành lập có hơn mười mấy năm, vẫn chưa có danh tiếng gì, các ngươi chưa từng nghe tới cũng phải thôi.”

    Yến Thanh Tiêu không đủ kiên nhẫn nói: “Vậy rốt cuộc là môn phái nào hả?”

    Tên lùn Viên Thành nói: “Chúng ta đến từ Võ Lâm Minh.”

    “. . .” Lăng Huyền Thư muốn xác nhận lại, “Tên môn phái là. . . Võ Lâm Minh?”

    Viên Thành Phương Công kiêu ngạo gật đầu.

    Mọi người: “. . .” Thế thì chưởng môn các ngươi gọi thẳng là minh chủ võ lâm cho rồi, còn đến tranh cái gì nữa hả?

    ☆, Chương 53: đại hội võ lâm

    Im lặng một lát, Lăng Huyền Dạ mới cười gượng hai tiếng nói: “Đúng là chưa từng nghe tới.”

    Phương Công hơi bất mãn khi bọn họ nói thẳng: “Vậy các ngươi thuộc môn phái nào?”

    Trần Tiểu Cường không biết từ đâu nhảy ra thấp giọng nói: “Bọn họ là người Ngự Kiếm sơn trang.”

    Viên Thành cùng Phương Công ngẩn người, hoảng loạn đứng phắt dậy.

    Viên Thành nói: “Chúng ta… Không ngờ là chỗ của Ngự Kiếm sơn trang.”

    “Đúng đúng đúng, ” Phương Công cũng nói, “Chúng ta sẽ đi tìm chỗ khác.”

    “…” Trần Tiểu Cường càng nói càng nhỏ hơn, “Viên sư huynh Phương sư huynh, đã dựng xong.”

    Lăng Huyền Thư cười cười nói: “Không sao cả, đại hội đã sắp bắt đầu rồi, nhanh đem…vị minh chủ kia của các ngươi đến đi.”

    Viên Thành cùng Phương Công cúi đầu khom lưng cảm ơn, rồi vội vàng chạy đi, còn không quên trách cứ Trần Tiểu Cường tại sao không nói sớm chuyện này cho họ biết.

    Một lát sau, hai người nọ đỡ theo một ông lão nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi đi tới.
    Tóc ông lão sợi trắng sợi đen lẫn vào nhau, để râu ngắn, da mặt có hơi nhăn nheo. Nếu nhìn kĩ, lưng ông ta còn hơi còng, chân trái còn có tật, chậm rãi bước từng bước. Ánh mắt rất có thần, xem ra tinh thần khá tốt.

    Yến Thanh Tiêu thấy lão đi qua mà cũng không lên tiếng chào hỏi đã đi thẳng vào lều mới dựng kia ngồi, hừ một tiếng nói: “ Còn không tự mình đến gặp ta nói câu cảm ơn, dù sao ta đã nhường cho rồi mà.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Đừng tính toán với người già, dù sao cũng là trưởng bối.”

    Yến Thanh Tiêu hừ mạnh một cái, quay qua tìm chỗ ngồi, “ Đều do ngươi nhiều chuyện!”

    Lăng Huyền Sương than thở, “Đại hội võ lâm sao còn chưa đánh đi, chán sắp chết rồi!”

    Bối Cẩn Du đưa cho hắn một quả đào, “Tâm tĩnh tự nhiên lương(1).”
    Nghĩa gốc là : trong lòng bình tĩnh, nội tâm tự nhiên mát mẻ.
    “Phải rồi, nam nhân của ngươi còn bên cạnh mà!” Lăng Huyền Sương cắn một miếng to, “Mà nam nhân của ta lại chạy theo nữ nhân khác, đây là chuyện bi thảm cỡ nào hả!”

    Bối Cẩn Du: “…”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Hắn không ở lại chỗ này, thì huynh đi tìm hắn là được rồi?”

    Lăng Huyền Sương nhìn cậu em, hai mắt sáng ngời, “Đúng rồi, thế quái nào mà không nghĩ ra? Ta đi đây!”

    “Không được.” Lăng Huyền Uyên ngăn không cho hắn đi.

    Lăng Huyền Sương ném quả đào vào người hắn: “Tại sao không được?”

    Lăng Huyền Uyên cau mày nhìn vạt áo bị dính nước đào, “Huynh nên ngồi một chỗ đàng hoàng đừng chạy loạn, hôm nay nhiều người.”

    Bối Cẩn Du móc khăn ra lau chỗ bị bẩn cho Lăng Huyền Uyên, “Cũng đúng, muộn nhất tới tối có thể gặp lại mà.”

    “Nhưng ta sẽ không chạy loạn, chỉ muốn qua chỗ hắn, ” Lăng Huyền Sương nhón chân nhìn qua hướng Thiệu Dục Tân vừa đi, “Bảo đảm đến cạnh hắn xong ta sẽ không chạy đi đâu hết.”

    “Đại ca, huynh nên nghe theo Nhị ca, đừng nghe Huyền Kì nói bậy, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Chẳng may lại xảy ra chuyện như lần trên Túy Tiên Sơn trước đó, chẳng phải rất phiền phức hay sao?”

    Lăng Huyền Sương năn nỉ: “Dục Tân sẽ bảo vệ ta! Nếu các ngươi không yên lòng, để Tiểu Tuyết Tiểu Vụ Tiểu Lôi Tiểu Điện đi theo ta, được chưa?”

    Lăng Huyền Thư buồn cười nói: “Chẳng ra dáng huynh trưởng gì cả.”

    “Còn không phải các ngươi không coi bề trên ra gì!” Lăng Huyền Sương kích động gồ vai.

    Lăng Huyền Thư nói giúp hắn, “Nhị ca, để huynh ấy đi qua đó rồi cho bọn Tiểu Vụ theo sau là được mà. Hơn nữa đệ rất tin tưởng Thiệu nguyên chủ, hắn sẽ không để cho đại ca gặp chuyện.”

    Lăng Huyền Sương liều mạng gật đầu.

    Lăng Huyền Uyên lại chần chờ một chút, mới nói: “Được rồi, nhưng huynh phải nhớ kỹ lời đã hứa, không được phép chạy loạn.”

    “Biết rồi!” Lăng Huyền Sương hoan hô một tiếng, “Tiểu Tuyết Tiểu Vụ đi nhanh!”

    Nhìn bóng Lăng Huyền Sương chạy xa, mấy người mới đem tầm mắt thu hồi, chuyển qua nhìn Thái Cẩm đang từ từ bước lên võ đài.

    Lăng Huyền Thư quay qua nhìn Yến Thanh Tiêu.

    Ánh mắt Yến Thanh Tiêu như nhìn chết Thái Cẩm, sự thù hận trong mắt như biến thành hai đám lửa đốt Thái Cẩm đang sống sờ sờ thành tro.

    Thái Cẩm hắng giọng một cái, cất cao giọng nói: “Chư vị mời ngồi vào chỗ, đại hội võ lâm sẽ bắt đầu ngay.”

    Mọi người nhanh chóng tìm chỗ của mình ngồi vào, tiếng ồn ào không ngơi.

    Chờ mọi người đã yên tĩnh, Thái Cẩm mới nói tiếp: “Thái mỗ cảm ơn chư vị lần này đã nể mặt đến Cẩm Tú Viên ta đây!”

    Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay khen hay.

    “Ta tin chư vị biết rõ mục đích chúng ta ở chỗ này, ” Thái Cẩm tiếp tục nói, “Đó chính là tiêu diệt Ẩm Huyết Giáo, là mối họa lớn nguy hại toàn bộ giang hồ!”

    “Phải!”

    “Nói đúng!”

    “Đúng!”

    Nghe tiếng hô quát càng lớn, Thái Cẩm càng ưỡn thẳng sống lưng, “Hôm nay ở đây, chúng ta phải chọn ra một vị minh chủ võ lâm, để hắn dẫn dắt chúng ta cùng đi tấn công Ẩm Huyết Giáo! Còn chọn theo cách nào, ta tin các vị đã rất rõ ràng.”

    “Không sai, chúng ta đã biết rõ!” Bỗng nhiên phía dưới có người gọi, “Thái viên chủ, đừng có lãng phí thời gian nữa, bắt đầu luôn đi!”

    Thái Cẩm còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác được vạn người chú ý, muốn nói thêm vài câu nữa, lại bị đám người phía dưới thúc giục mau chóng báo ra hai cái tên đánh lôi đài đầu tiên. Hắn thấy nửa câu cơ hội để nói tiếp cũng không có, đành nhấc lên tay nói: “Biết rồi biết rồi, hai người đánh vòng thứ nhất chính là Lưu Chưởng Môn Túy Tiên Sơn cùng bang chủ Kim Đao Bang, hai vị xin mời!”

    Công phu Lưu Chưởng Môn cao hơn rất nhiều so với vị Kim Đao Bang kia, thắng hơi dễ dàng. Ngóng lấy mấy cuộc tỷ thí chẳng có tí hấp dẫn nào, đám người Lăng Huyền Thư mất hết cả hứng ngồi ở trong lều uống nước trà ăn bánh ngọt.

    Ngay cả Thái Cẩm cũng chẳng muốn đọc tiếp danh sách, nên đem danh sách đã sắp xếp tốt giao cho tiểu tư thường đi theo hắn, để tiểu tư đó lên đài đọc.

    Cho dù những người khác đã chán không thể tả, mà Lăng Huyền Sương thì khác, hắn ngồi ở hàng thứ hai, cong mông nằm nhoài lên bả vai Thiệu Dục Tân, uốn tới ẹo lui nói: “Dục Tân, ta muốn ăn nho.”

    Thiệu Dục Tân lấy nho từ trong mâm rồi đưa về phía sau bỏ vào trong miệng Lăng Huyền Sương.

    Lúc Lăng Huyền Sương ăn nho, còn thuận theo liếm liếm ngón tay của hắn.

    Thiệu Dục Tân bình tĩnh mà thu tay về, dùng khăn lau đi.

    Đào Tâm Duyệt dùng mắt cảnh cáo Lăng Huyền Sương, nói với Thiệu Dục Tân: “Sư huynh, muội đã báo tên của huynh, huynh lên so nha.”

    “Không đi.” Thiệu Dục Tân không chút nghĩ ngợi phủ quyết, “Ai bảo muội tự tiện quyết định? Nếu muốn thì tự muội đi.”

    Đào Tâm Duyệt vội la lên: “Vì biết huynh chắc chắn sẽ đến đây, muội mới làm như vậy! Sư huynh lại không thể kém hơn người khác, tại sao không thể đi tranh?”

    “Không phải là không thể, mà là không muốn.” Thiệu Dục Tân nói, “Muội đừng quên Lạc Trần Nguyên chúng ta muốn chính là yên ổn sinh hoạt không tranh với đời, nếu ta đứng ở trên đó, những tháng ngày yên ổn sau này có còn không?”

    Đào Tâm Duyệt dậm chân nói: “Đã vậy, sao sư huynh còn rời khỏi Lạc Trần Nguyên?” Nàng chỉ vào chóp mũi Lăng Huyền Sương, “Còn cùng với hắn…gần gũi đến vậy!”

    Lăng Huyền Sương chọt một ngón tay của nàng, “Thật ra chữ ‘cùng’ cũng không cần phải nói ra đâu.”

    “Ngươi câm miệng cho ta!” Đào Tâm Duyệt đang buồn bực nhất thời không thể nhịn được nữa, vung tay với Lăng Huyền Sương.

    “A!” Lăng Huyền Sương vội vã né tránh.

    Thiệu Dục Tân nắm lấy tay Đào Tâm Duyệt, “Tâm Duyệt, muội làm gì vậy!”

    Đào Tâm Duyệt oan ức mà nhìn hắn, “Làm sao hả, muội đánh hắn huynh đau lòng sao?”

    Thiệu Dục Tân thở dài, “Ta rời khỏi Lạc Trần Nguyên là vì Hỏa Phong nói rõ muốn lấy mạng ta, mà ta không rõ đã đắc tội lúc nào, cho nên ta nhất định phải…”

    “Ta không muốn nghe!” Đào Tâm Duyệt hất tay của hắn ra, che mặt chạy ra ngoài.

    Lăng Huyền Sương cẩn thận từng li từng tí một ló đầu từ phía sau lên nhìn vẻ mặt Thiệu Dục Tân, “Ngươi không đuổi theo?”

    “Để bản thân nàng tỉnh táo một chút cũng tốt.” Thiệu Dục Tân nói.

    Lăng Huyền Sương cổ cổ quai hàm, “Nàng thích ngươi.”

    Thiệu Dục Tân trầm mặc chốc lát, nói: “Ta biết.”

    “Vậy ngươi…”

    Lông mày Thiệu Dục Tân nhíu lại, sau đó hoàn toàn xoay người qua, một tay nâng lên nửa bên gò má hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt nhẹ, “Để mặt ngươi bị nàng cào bị thương rồi, đau không?”

    Lăng Huyền Sương mím môi nhìn hắn, ý cười từ khóe miệng lan ra, “Cũng không sao, ta chỉ hơi lo nó có bị biến dạng không thôi.”

    Tuy chỗ bị móng tay cào không hiện rõ, nhưng xuất hiện ở trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo kia đặc biệt chói mắt. Thiệu Dục Tân lấy một quả nho xoa qua chỗ bị cào bầm, cười nói: “Nho lạnh, chắc sẽ giảm sưng.”

    Lăng Huyền Sương bị ngứa, nhịn không được cười cười, nhưng không có trốn tránh, nói: “Xoa mặt ta xong ngươi có ăn lại không?”

    Thiệu Dục Tân nói: “Ngươi muốn ta bị trúng độc?”

    Lăng Huyền Sương cười đến càng vui vẻ.

    Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ đứng bên ngoài lều im lặng ở trong lòng chắp tay đồng tình thay Đào Tâm Duyệt .

    Tiểu tư Cẩm Tú Viên thét lên tên Lăng Huyền Uyên, người đánh cùng hắn vừa nghe đối thủ là hắn xong, gần như không muốn lên đài. Cũng tại ánh mắt bốn phía sáng quắc, hắn không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, đánh thua không mất mặt, lâm trận bỏ chạy mới không còn cách nào tiếp tục sống trên giang hồ. Nghĩ xong xuôi, hắn nhón chân nhảy lên đài.

    Sau đó không tới ba chiêu lại xuống.

    Lăng Huyền Kỳ ở trong lều cười ha ha, “Nhị ca hà tất không nể mặt mũi đến thế, các ngươi xem tên kia sắp khóc rồi kìa.”

    Mộ Phi Hàn vẫn xem không nói một lời, vào lúc này lại nói: “Lúc nào ta mới được thấy hắn dùng kiếm?”

    Lăng Huyền Dạ hậu tri hậu giác phản ứng lại người y bắt chuyện là hắn, nói: “Cái này… Nên đợi đến lúc gặp phải hảo thủ vòng sau đi.”

    “Được.” Mộ Phi Hàn gật đầu.

    Tiểu tư lại lên đài, mở danh sách ra định đọc thì run, quay đầu lại nhìn Thái cẩm.

    Thái Cẩm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đọc tiếp!
    Tiểu tư nở nụ cười ‘chân thành sâu sắc’, dùng âm thanh vang dội nhất trong các lần đọc: “Cẩm tú viên Thái Cẩm, đánh với Phi Vũ lâu Yến Thanh Tiêu!”

    Thái Cẩm: “…”

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự