Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 57-58

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 57: Địa

    Bữa tối này mọi người rất vui, lỡ không được uống quá mấy chén, quá nữa thì có vài người uống say.

    Lăng Huyền Dạ nằm trong số đó.

    Được đưa về phòng sau liền ngủ đến quên trời quên đất, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa mới mơ màng tỉnh lại. Nhưng hắn không muốn để ý, tiếp tục ôm chăn ngủ.

    Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, không lớn, nhưng chưa từng ngừng.

    Lăng Huyền Dạ thiếu kiên nhẫn quát: “ Vào đi!”

    Có người đẩy cửa đi vào đến bên cạnh giường, yên lặng đứng đó một lát, thấy hắn vẫn nằm không động đậy mới đưa tay đẩy hắn một cái.

    “A. . .” Lăng Huyền Dạ giơ giơ tay về phía sau, “Đừng quấy rầy ta.”

    Người nọ rất chấp nhất, lại vỗ mấy lần vào lưng hắn.

    Lăng Huyền Dạ không thể nhịn được nữa, trở tay bổ một chưởng ra ngoài.

    Đối phương cả kinh, nhưng phản ứng thật nhanh bắt được cánh tay, vặn ra sau lưng của hắn.
    Lăng Huyền Dạ bị đau nên càng tức giận, chân móc về phía sau, cùng lúc rút tay xoay người nhào tới, dùng đấu pháp linh tinh vô lại thường dùng ở phường thanh lâu đánh trả.

    Ngoài ý muốn nhưng một chiêu này rất hiệu quả.

    Người đến bị hắn đánh gục ở trên giường, đang cau mày nhìn hắn.

    “Tên hỗn nào…” Lăng Huyền Dạ đang muốn mở miệng mắng lại khiếp sợ nhận ra người bị hắn đè dưới thân là Mộ Phi Hàn, “Mộ mộ mộ. . . Mộ môn chủ! Sao lại là ngươi!”
    Mộ Phi Hàn rất tự nhiên giơ tay đỡ hông hắn, “ Ngươi tránh ra đã.”
    Lăng Huyền Dạ vẫn chưa hồi thần, nên y nói gì cũng không lọt, ngơ ngác nói: “ Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến tìm ta…” Nói tới chỗ này, hắn cười đầy hàm súc, “ Mộ môn chủ nghĩ như thế, tại sao không nói sớm?”

    Mộ Phi Hàn liếc nhìn sắc trời sáng choang ngoài cửa sổ sáng, “Đêm hôm khuya khoắt?”

    Lăng Huyền Dạ cũng quay đầu nhìn theo mới ý thức được trời đã sáng từ lâu. Hắn lúng túng chui lại vào chăn, suy nghĩ nên đối mặt kiểu gì với Mộ Phi Hàn, người kia không đợi hắn bình tĩnh đã sấn người tới xốc chăn lên, lần này đổi lại thành hắn nằm dưới thân y. .

    Quỷ thần xui khiến, Lăng Huyền Dạ hơi nâng người nghiêng đón.

    Mộ Phi Hàn hơi ngả người ra sau, thấy trốn không thoát thì hơi nghiêng mặt qua một bên.

    Lăng Huyền Dạ lướt qua môi tới cằm, cuối cùng đưa mặt gục vào ngực y.

    “. . .” Mộ Phi Hàn nói, “Ngươi đang làm gì vậy?”

    Lăng Huyền Dạ nhớ lại cảm giác vừa lướt qua, mím mím môi, sau một lát mới giả ra vẻ còn chưa tỉnh rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Hả?”

    Mộ Phi Hàn rời khỏi người hắn, lạnh nhạt nói: “ Lúc ngươi vừa gọi Mộ môn chủ rất lớn tiếng.”

    Lăng Huyền Dạ: “. . .”

    Mộ Phi Hàn sửa sang lại quần áo, “Ta có tâm tư gì chứ?”

    “. . .” Lăng Huyền Dạ hạ chân xuống xỏ giày, “Ta. . . Còn chưa tỉnh ngủ, nói mơ đi.”

    Mộ Phi Hàn không có hỏi lại, chỉ dùng ống tay áo xoa mặt chỗ vừa bị Lăng Huyền Dạ đụng phải.

    “. . .” Lăng Huyền Dạ túm áo khoác vừa mặc vừa hỏi, “Tìm ta có chuyện gì à?”

    Mộ Phi Hàn nói: “Huyền Thiết Kiếm quả thật sắc bén như lời ngươi từng nói?”

    Lăng Huyền Dạ hoạt động gân cốt, “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

    “Nhị ca ngươi lúc giao thủ với Cao Thủ, kiếm dùng không phải Huyền Thiết Kiếm.” Mộ Phi Hàn nói.

    Lăng Huyền Dạ cười cười nói: “Đây là luận võ, dùng Huyền Thiết Kiếm có vẻ sẽ không công bằng vì nó chiếm hết ưu thế trong các loại binh khí, đương nhiên Nhị ca sẽ không làm điều này.”

    Mộ Phi Hàn liếc nhìn kiếm hắn treo ở đầu giường, “Vậy lúc nào thì mới dùng?”

    “Lúc thật sự phải đối địch, ” Lăng Huyền Dạ hô Lăng Tiểu Điện đưa nước đến cho hắn rửa mặt, “Lần trước đối phó Hỏa Phong thì có dùng một lần, lần sau gặp lại hắn chắc còn dùng tới nữa. Ở lần trước còn tưởng hắn không phải cao thủ bình thường nên lúc chúng ta ra tay có hơi kiêng kỵ, lần này thì sẽ khác.

    Mộ Phi Hàn giơ tay chạm vỏ kiếm, “Võ công Hỏa Phong không yếu, nếu không sẽ khó mà thoải mái lấy mạng rất nhiều Chưởng môn, các ngươi nên thật cẩn thận.”

    Lăng Huyền Dạ đang lau mặt, thấy thế nói: “Ngươi thấy hứng thú thì có thể lấy xem.”

    Mộ Phi Hàn nhấc xuống rút Huyền Thiết Kiếm ra, “Ta vì nó mới đến đây.”

    Lăng Huyền Dạ: “. . .”

    Mộ Phi Hàn đưa ngón tay dọc theo kiếm tích vuốt nhẹ, ánh sáng đáy mắt hoà lẫn với thân kiếm, “Quả thật là thanh bảo kiếm.”

    Lăng Huyền Dạ ngẩn ngơ, ném khăn mặt vào chậu nước, nói: “Ngươi thích thì cho ngươi luôn!”

    “Không có công không nhận lộc.” Mộ Phi Hàn thu lại ánh sáng trong mắt, “Ta có thể thử thanh kiếm này một lần được chứ?”

    “Tất nhiên có thể, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Chúng ta đi ra ngoài. . .”

    Gã còn chưa nói xong, thì thấy Mộ Phi Hàn nâng tay nắm lấy Huyền Thiết Kiếm, quay sang chém xuống một kiếm vào giường.

    Rầm rầm vài tiếng, giường sụp triệt để, đã biến thành một đống phế tích.

    Lăng Huyền Dạ: “. . .”

    Mộ Phi Hàn gật đầu, “Kiếm tốt.”

    Lăng Huyền Dạ giật giật mũi, “Đêm nay ta có thể đến phòng ngươi ngủ không?”

    Mộ Phi Hàn nhặt vỏ kiếm bị rơi xuống đất, tra kiếm vào vỏ rồi vất qua tay hắn, cất bước ra ngoài, “Không thể.”

    Lăng Huyền Dạ: “. . .”

    Lăng Huyền Sương nằm nhoài trên bàn đá trong sân nhìn Thiệu Dục Tân cùng Đào Tâm Duyệt xa xa với bầu không khí hài hòa trêu đùa đôi tuyết sư.

    “Ai. . .” Hắn không nhịn được thở dài.

    “Quả là một đôi bích nhân.” Phía sau bỗng nhiên có tiếng người cảm thán.

    Lăng Huyền Sương mạnh mẽ trừng mắt qua, “Lăng Huyền Thư, đệ chán sống à?”

    “Nói hay như ngươi có năng lực giết hắn vậy.” Yến Thanh Tiêu ngồi xuống đối diện Lăng Huyền Sương, “Ngươi không muốn xem hai người bọn họ như thế, thì đoạt người về.”

    Lăng Huyền Sương kiêu ngạo nhất thời yếu đi, “Có sư tử.”

    Lăng Huyền Thư nói: “ Nếu huynh thật sự thích hắn, sớm muộn gì cũng phải tiếp thu Thiết Mã Kim Qua đó thôi.”

    “Hơn nữa hai đứa chúng nó còn rất dễ thương, ta muốn còn không được, mà ngươi thì có thể.” Yến Thanh Tiêu hừ khẽ.

    Lăng Huyền Sương chỉ vào mũi hai người, lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi mở miệng không nói được lời nào hay à, lại dám gộp lại bắt nạt một mình ta, đừng tưởng rằng ta bị người ta vứt bỏ thì sẽ không có ai ra mặt giúp ta, Tiểu Tuyết Tiểu Vụ, tiến lên!”

    Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ đứng một bên nhìn Tam Thiếu gia nhà mình một chút, liền lùi không thấy bóng dáng một cách nhanh chóng.

    Lăng Huyền Sương: “. . .”

    Yến Thanh Tiêu nắm chặt chén trà nghiến răng nghiến lợi, “Hai người ngươi nói là ai với ai?”

    Lăng Huyền Thư vội vàng chuyển đề tài câu chuyện, “Đại ca không ngủ trưa hả?”

    Lăng Huyền Sương cũng không thèm nhìn chìa tay chỉ về phía Thiệu Dục Tân, “Nhìn cảnh này ngươi ngủ được?”

    Bỗng nhiên tay bị nắm chặt.

    Thiệu Dục Tân cười nói: “Sao lại phát giận lớn vậy?”

    Vừa lúc Lăng Huyền Uyên đi tới, nói: “Muốn đến Cẩm tú viên, các ngươi đi không?”

    “Đi, tại sao không đi?” Yến Thanh Tiêu bước nhẹ bước chân ra ngoài.

    Lăng Huyền Thư cười cười, nói đến chỗ đó đã không còn bài xích như trước, chứng tỏ trong lòng y đã xem nhẹ chuyện trước kia? Nếu mình cố gắng chắc chắn còn cơ hội, tạm thời chỉ chờ thời cơ chín muồi mà thôi. .

    Lăng Huyền Sương rút tay về nhưng bị Thiệu Dục Tân lại, hất đầu nói: “Ta cũng đi!”

    Thiệu Dục Tân nói: “Vậy ta không đi, dù sao đến lúc đó cũng phải đi cùng.”

    “. . .” Lăng Huyền Sương lại xoay người kéo lấy ống tay áo hắn, “Đi cùng ta đi.”

    Thiệu Dục Tân nhịn cười, “Được.”

    Đào Tâm Duyệt xoa rối lông bờm Thiết Mã, hừ mạnh một tiếng.

    Thiết Mã bị xoa rối lông: “. . .”

    Lúc đám người Lăng Huyền Uyên đến Cẩm tú viên, chưởng môn các phái đã đều chờ ở đó.

    Nhưng lại không gặp Thái Cẩm.

    Yến Thanh Tiêu có vẻ hơi mất hứng, “Nhất định là do hắn biết ta sẽ tới nên mới cố ý trốn, quỷ nhát gan!”

    “Hay hắn bị thương quá nặng?” Lăng Huyền Sương nói, “Hôm qua ta thấy ngươi ra tay không nhẹ.”

    Yến Thanh Tiêu khinh bỉ nói: “Chỉ trật khớp mà thôi, nối lại là được.”

    Lăng Huyền Thư thấy chen chung một chỗ cùng nhiều người, đưa tay đỡ lấy hông Yến Thanh Tiêu ôm về phía mình, “Nếu hắn không đến, chúng ta sẽ giúp hắn quyết định được rất nhiều chuyện.”

    Yến Thanh Tiêu suy nghĩ một chút, cười xấu xa.

    “Được rồi, ” Lăng Huyền Thư vỗ nhẹ bên hông y hai lần, “Không nhắc tới hắn nữa, nói chuyện chính.”

    Lưu Chưởng Môn chỉ vào tấm bản đồ được đặt trên bàn(1, nói: “Lăng minh chủ mời xem, đây là Cao. . . Cao. . .” Ngay ở trước mặt minh chủ võ lâm chính quy(1), Lưu Chưởng Môn lại muốn gọi Cao Thủ là Cao minh chủ có hơi kì quái, lão thấy tuổi Cao Thủ có vẻ hơn mình, thuận theo nói, “Đây là bản đồ Cao lão ca mang đến, ghi rõ ràng địa hình xung quanh cùng đường đến ổ Ẩm Huyết Giáo.”

    Mọi người dồn dập tán thưởng Cao Thủ, Cao Thủ cũng không khách khí, thản nhiên nhận lấy.

    Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư liếc mắt nhìn lão, lại nhìn nhau, nhưng đều không nói gì.

    Hách bang chủ nói: “Trước giờ đều nói địa thế Ẩm Huyết Giáo hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhìn bản đồ mới biết, trình độ hiểm yếu ở đây còn lợi hại hơn so với ta nghĩ.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Cao tiền bối nếu lấy được tấm bản đồ này ra, nói vậy chắc từng có nghiên cứu về địa thế Ẩm Huyết Giáo, không bằng xin mời Cao tiền bối nói cho chúng ta biết một chút đi.”

    Mọi người tán thưởng.

    Cao Thủ hơi gật đầu với Lăng Huyền Uyên, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

    . . .

    Chương 58: chia quân thành ba đường

    “Chắc trong các ngươi có người muốn hỏi, ” Cao Thủ cố ý thừa nước đục thả câu, “Chỉ cần bản đồ tấn công Ẩm Huyết Giáo là được, tại sao còn vẽ thêm nhiều nơi không liên quan?”

    Lăng Huyền Sương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không có ai muốn hỏi.”

    Cao Thủ: “…”

    Có người tính hỏi lão nên lão thu miệng lại luôn, không vậy thì không thành trong số những người “không muốn hỏi” rồi.

    Cao Thủ thấy tất cả mọi người đều đang tha thiết mong chờ nhìn lão, lại không một ai chịu mở miệng ra hỏi nữa câu, ức đến khó chịu, đành phải ho khan hai tiếng, nói tiếp: “ Nếu muốn vây quét Ẩm Huyết Giáo, chỉ cần chặn lại ba lối thoát trên dưới núi Ẩm Huyết.”

    “Vậy thì dễ, ” Hách bang chủ nói, “Chúng ta chỉ cần dẫn người vây nhốt cả tòa Ẩm Huyết Sơn là được rồi?”

    Cao Thủ vẽ một vòng tròn trên bản đồ, “Nam Bắc Ẩm Huyết Sơn kéo dài gần trăm dặm, biết chúng nằm chỗ nào mà vây? Dù chúng ta có dẫn theo đầy người, Hỏa Phong cũng sớm nhận được tin tức, chắc chắn chọn con đường chưa bị chặn để thoát thân.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Vậy theo Cao tiền bối, làm sao phong kín lại ba lối này?”

    “Sợ là chúng ta phải chia quân thành ba đường.” Cao Thủ chỉ vào một đường ở phía tây, “Phải vượt Kinh Hoa, Xích Hà, Lôi Ẩn Tam Sơn, đến thẳng cửa Tây Ẩm Huyết Sơn, đường tuy khó đi, nếu như trốn theo đường này lại dễ ẩn thân.”

    Lăng Huyền Uyên gật gù, “Con đường thứ hai thì sao?”

    Cao Thủ lại chỉ một đường phía Đông, “Đi qua sườn Kinh Thu, Bạch Thủy, qua sông Tam Giang, rồi xuyên qua Thành Phụng Châu, đến cửa Đông Ẩm Huyết Sơn, đường mòn dễ đi, nhờ vào con đường này để chạy trốn cũng cực nhanh.”

    “Đường cuối cùng thì sao?” Yến Thanh Tiêu hỏi.

    Cao Thủ dời ngón tay từ phía Bắc lướt qua hướng Nam, “Con đường cuối cùng, cũng là cái gần nhất, chúng ta đi qua bãi Tàng Long Ngọa Hổ, xuyên qua Tử Trúc Lâm, qua Tế Nhật Hạp, ” lão nhìn qua Liễu Nương, “Sau đó tới thẳng Ẩm Huyết Sơn.”

    Lưu Chưởng Môn nói: “Có vẻ con đường này tương đối bình thường nhất.”

    Cao Thủ lắc lắc đầu, “Trên Ẩm Huyết Sơn Uống vẫn còn có Ẩm Huyết Phong, trên Ẩm Huyết Phong còn có Hỏa Vân Đỉnh, hai con đường khác muốn đến Hỏa Vân Đỉnh cũng không phải việc khó, con đường này nếu muốn đi qua chỉ sợ gian nguy vạn phần. Hỏa Phong nếu có ý muốn cùng các ngươi đấu một trận, mười phần có chín sẽ dẫn các ngươi đến con đường này, đủ thuận tiện giúp hắn đại khai sát giới.”

    “Phía Nam vẫn còn đường?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

    “Không có, ” Cao Thủ nói, “Phía Nam là nơi vách núi cheo leo, sâu không thấy đáy, nếu ép hắn đến đó, thì hắn chỉ còn một con đường chết.”

    Lăng Huyền Thư đăm chiêu, “Nói cách khác, con đường chênh về phía Bắc mới là nguy hiểm nhất.”

    “Nên ngươi muốn đi đường này?” Yến Thanh Tiêu nhìn hắn.

    Lăng Huyền Thư đem môi ghé sát vào lỗ tai y, dùng thanh âm cực thấp nói: “Nhị ca ta là Minh Chủ, là do huynh ấy chọn.”

    Yến Thanh Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Nguy hiểm cũng không phải sợ, không đi đường này là được, vậy đi đường này đi.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu con đường này gian hiểm nhất lại có khả năng gặp được Hỏa Phong, vậy Ngự Kiếm sơn trang ta sẽ đi đường này.”

    Đám người Lưu Chưởng Môn còn đang thầm để tự huynh đệ bọn họ chọn trong ba đường, nghe Lăng Huyền Uyên nói thế, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.

    Lăng Huyền Sương nhấc cánh tay huých người Thiệu Dục Tân.

    Thiệu Dục Tân cười với hắn, nói: “Lạc Trần Nguyên nguyện đi cùng đường Lăng minh chủ.”

    Lăng Huyền Thư thay Yến Thanh Tiêu nói: “Phi Vũ lâu cũng thế.”

    Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái.

    Lăng Huyền Thư lộ ra nụ cười lấy lòng, “Trước sau cũng quyết định như vậy.”

    “Vậy cũng không cần ngươi nói!” Yến Thanh Tiêu ngửa mặt nói, “Phi Vũ lâu nguyện đi theo Lăng minh chủ.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Làm ca ca sẽ luôn suy nghĩ cho đệ đệ, Lăng Huyền Sương vì Lăng Huyền Dạ nói thay: “Quy Tuyết Môn Mộ môn chủ cũng cùng đồng hành cùng chúng ta.”

    Thiệu Dục Tân thấp giọng nói: “Bối trại chủ không cần phải nói sao?”

    “Hắn đã thuộc gia quyến, ” Lăng Huyền Sương nói, “Không đề cập tới cũng không sao cả.”

    Cao Thủ thu hồi bản đồ, “Nếu Lăng minh chủ không chê, lão già này cũng nguyện đi theo.”

    Lăng Huyền Uyên chính là có ý đó, nói: “Có Cao tiền bối giúp đỡ, vãn bối cầu cũng không được.”

    Thấy Lưu Chưởng Môn muốn mở miệng, Lăng Huyền Thư cướp lời nói trước lão: “Còn lại hai con đường vẫn cần tiền bối đức cao vọng trọng dẫn dắt, không biết Lưu Chưởng Môn muốn chọn cái nài?”

    Lưu Chưởng Môn lời đến miệng lại nuốt trở vào, không cam lòng nói: “Vậy ta sẽ đi con đường phía Đông. Chỉ mong nếu mà Lăng minh chủ may mắn gặp đượcHỏa Phong, hãy lưu tính mạng hắn lại cho ta, để ta tự tay vì con trai báo thù!”

    “May mắn?” Lăng Huyền Sương khẽ cười một tiếng, “Sao ta cảm thấy đây chẳng phải là chuyện may mắn gì.”

    Thiệu Dục Tân kéo hắn vòng ra ngoài, “Những việc này để cho Huyền Uyên tự suy nghĩ, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút.”

    Lăng Huyền Thư thấy vẻ mặt Lăng Huyền Uyên lúng túng, nói: “Cái này chúng ta nói không chắc, nhưng sẽ tận lực vì Lưu Chưởng Môn .”

    Lăng Huyền Uyên nhìn về phía Hách bang chủ, “Hách bang chủ có thể nguyện lĩnh con đường phía Tây?”

    “Đa tạ Lăng minh chủ tín nhiệm, ” Hách bang chủ có hơi bất tiện, “Chỉ sợ không biết có đảm đương nổi không.”

    Tào Nghĩa vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có gì không thể? Ta đi với ngươi! Vạn huynh, ngươi đi cùng chúng ta chứ?”

    Vạn Trung nhìn Liễu Nương.

    Liễu Nương cười yếu ớt, “Lăng minh chủ, đáng ra nên nghe theo ngươi sắp xếp, nhưng con đường ngươi đi có qua Tế Nhật Hạp, cũng là nơi của ta, ta đi theo được chứ?”

    Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Liễu hạp chủ nếu muốn theo đường này, ta cũng không có ý định để ngươi tách khỏi gia tộc.”

    Liễu Nương nói: “Vậy xin cảm ơn.”

    Vạn Trung nói: “Ta theo Liễu Nương!”

    Lăng Huyền Uyên nhíu nhíu mày, chỉ miễn cưỡng gật đầu.

    Phân chia số người ổn định, xem như chuyện này đã quyết định xong, lại định ra ba đợt nhân mã rồi gặp nhau lại dưới Ẩm Huyết Phong, chỉ chờ ngày mai là xuất phát.

    Mọi người tản ra trước, Lăng Huyền Thư nói với Lăng Huyền Uyên: “Nhị ca, đệ có chuyện này nói riêng với huynh, việc này từ đầu là di Thái viên chủ đứng ra, hay để hắn đi cùng chúng ta đi.”

    Vừa nói ra, tất cả mọi người đều thấy có lý, không hề có ai cảm thấy trong đó có gì khác thường.

    Lăng Huyền Uyên nhìn Yến Thanh Tiêu một chút, nói: “Được.”

    “Đa tạ Nhị ca.” Lăng Huyền Thư chớp mắt nhìn Yến Thanh Tiêu.

    Trong lòng hồi hộp không thôi nhưng Yến Thanh Tiêu vẫn nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

    Thái Cẩm khốn nạn, nhất định ta sẽ làm cho đoạn này thời gian trở thành một hồi ức đời này khó quên nhất!

    Đám người tản đi, Lăng Huyền Uyên gọi lại Cao Thủ đang rời đi, nói: “Cao tiền bối, có thể mời ngài nói cho ta biết, vì sao tiền bối hiểu rõ Ẩm Huyết Giáo đến thế?”

    Ánh mắt Cao Thủ lóe lóe, nói: “Ẩm Huyết Giáo vô duyên vô cớ giết rất nhiều chưởng môn, ta lo lắng cho mình cũng có một ngày sẽ chết oan chết uổng, tự nhiên tận tâm một chút.”

    “Không nói trước những chưởng môn này là vô duyên vô cớ chết hay là có duyên cố chết, ” Lăng Huyền Thư nhìn bản đồ trên tay lão nói, “Hỏa Phong gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ vẻn vẹn trong mấy tháng này, mà tấm bản đồ này, cho dù ba người cùng vẽ, dù nửa năm hay một năm chỉ sợ cũng chưa xong?”

    Cao Thủ cười khan nói: “Người trẻ tuổi không hiểu, ta gọi cái này là phòng ngừa chu đáo.”

    “Không, ” Lăng Huyền Thư cười, “Tiền bối đây gọi là biết trước mới đúng.”

    Cao Thủ cúi đầu, “Nếu không còn chuyện gì khác, ta về trước nghỉ ngơi.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Tiền bối xin cứ tự nhiên.”

    Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư vẫn nhìn theo hướng Cao Thủ vừa rời đi, như đang trầm tư, hỏi: “Sao vậy, lão ta có chỗ nào lạ sao?”

    “Đúng là hơi lạ, ” Lăng Huyền Thư nói, “Giờ mới nhớ ra, con đường võ công của lão tuy khác hoàn toàn Hỏa Phong, nhưng giống nhau đến mấy phần, hoặc là đồng tông đồng nguyên. Hơn nữa có mấy chiêu thức của lão sử đung còn cao minh hơn so với Hỏa Phong ngày đó, chỉ sợ người này cùng Ẩm Huyết Giáo có chút ngọn nguồn.”

    Lăng Huyền Sương nhảy qua nói: “Vậy sao đệ không vạch trần lão?”

    “Bởi vì lão ta còn có tác dụng, ” Thiệu Dục Tân nói, “Huyền Uyên cùng Huyền Thư là dự định tạm thời đề phòng lão, nhìn lão đến cuối sẽ chọn bên nào?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Chính xác, vừa lúc lão muốn đi cùng con đường với chúng ta, cũng thuận tiện theo dõi lão.”

    ” Trên người lão chắc còn cất giấu những bí mật khác, chúng ta không nên bức lão cuống lên, từ từ sẽ tốt hơn.” Lăng Huyền Thư nhìn Yến Thanh Tiêu, “Lại có Thái Cẩm cùng đường, tin tưởng lần này đến Ẩm Huyết Giáo sẽ không tẻ nhạt.”

    Lăng Huyền Sương ngẫm lại thì có chút hào hứng, ” Thế giờ chúng ta trở về quyết định xem ai sẽ là người đi sau theo dõi lão à?”

    Lăng Huyền Uyên bước ra phía ngoài, “Giờ chúng ta trở về sẽ quyết định chuyện đưa huynh về Ngự Kiếm sơn trang.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự