Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 69-73

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 69: Mặt đầu lâu

    Lăng Huyền Kỳ xách theo một con hươu con gọi Hạ Tĩnh Hiên, “Đi thôi, chúng ta trở về thôi. Hôm nay vận khí không tệ, có thể săn được đồ tốt, ngươi có lộc ăn nha.”

    “Sao chỉ nói mình ta có lộc ăn?” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Mỗi lần săn được cái gì mang về, đám gia hỏa không làm mà hưởng đó cũng được chia ăn còn gì?”

    Cách đó không xa truyền đến giọng nói tiểu thiếu gia.

    Lăng Huyền Kỳ đáp một tiếng, nói với Hạ Tĩnh Hiên nói: “Có người tới tìm chúng ta, xem ra hôm nay sẽ không chạy tiếp.”

    “Không chạy tiếp, ” Hạ Tĩnh Hiên chép chép miệng, “Không chạy tiếp thì có thể được ăn thịt hươu nướng rồi.”

    Lăng Huyền Kỳ cười, “Với thân phận của ngươi, cái gì quý báu hiếm lạ có gì mà chưa từng được ăn, sao lại thích mấy món dân dã tầm thường này?”

    “Vậy thì sao nào, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Thứ ta tự săn được tất nhiên sẽ ngon hơn nhiều!”
    Lăng Huyền Kỳ rất không nể mặt mũi nói: “Ngươi săn được thứ gì?”

    Hạ Tĩnh Hiên nhăn mũi, “… Đừng có luôn vạch trần ta như vậy.”

    “Tiểu thiếu gia, tiểu công tử, ” Hai tên đệ tự Ngự Kiếm sơn trang nghe theo tiếng tìm tới, một người trong đó nói với hai người, “Nhị thiếu gia cho gọi hai người quay về, không nên tiếp tục ở lại đây.”

    Biết rõ tính cách huynh trưởng nhà mình, cũng biết ám chỉ trong lời nói của đệ tử, Lăng Huyền Kỳ gật đầu, “Vậy thì về, ngươi…”

    Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tràng cười quỷ dị, sau đó có người nói thuốc giải gì đó, giọng nói đó lơ lửng không cố định, Lăng Huyền Kỳ nghe không rõ ràng cho lắm.

    Hạ Tĩnh Hiên có hơi khẩn trương trốn ra phía sau cậu, “Chuyện gì… Là quái vật gì vậy?”

    Lăng Huyền Kỳ ném con mồi trong tay cho tên đệ tử kia, nắm lấy cánh tay Hạ Tĩnh Hiên, “Chúng ta trở lại, đi mau!”

    Mới đi hai bước, hơn mười mũi ám khí dùng tốc độ cực nhanh từ phía trước bay tới.

    Lăng Huyền Kỳ thả tay Hạ Tĩnh Hiên ra, đổi qua ôm eo hắn, ôm hắn nhảy vọt về phía sau.

    Hai tiếng kêu thảm thiết trôi qua, hai tên đệ tử Ngự Kiếm sơn trang chạy đến đây tìm họ bị giết bởi ám khí ngã xuống.

    Lăng Huyền Kỳ cau mày, dùng chưởng phong đánh rơi ám khí, cảnh giác nhìn bốn phía.

    “Huyền Kỳ, chuyện gì thế này?” Hạ Tĩnh Hiên run giọng hỏi.

    Lăng Huyền Kỳ trấn định hắn: “Đừng sợ, theo ta, sẽ không sao.”

    Phía trước chậm rãi vọt ra một tên nam tử cao to, để trần nửa bên cánh tay, mặt trái dùng mặt nạ xăm hình đầu lâu che khuất, lẫn vào sắc trời gần tối, có vẻ cực kỳ khủng bố.

    Hạ Tĩnh Hiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không dám nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại nắm chặt y phục Lăng Huyền Kỳ, “Hắn rốt cuộc là cái quỷ gì vậy, chúng ta nên làm gì?”

    Lăng Huyền Kỳ lén ngưng chưởng lực, hỏi: “Ngươi là người phương nào, muốn làm cái gì?”

    Người nọ cách cậu vài bước thì ngừng lại, tiếng nói âm trầm, “Giao người sau lưng ngươi cho ta.”

    Hạ Tĩnh Hiên ra sức rúc vào sau lưng Lăng Huyền Kỳ, “Tại sao là ta hả…”

    “Không giao thì sẽ thế nào?” Lăng Huyền Kỳ nói.

    Người nọ nói: “Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái; không giao, ngươi sẽ chết rất thảm.”

    Lăng Huyền Kỳ khẽ cười một tiếng, “Nói như vậy, hôm nay ta sẽ chết chắc rồi?”

    Người nọ nghiêng tai lắng nghe tiếng đánh nhau xa xa truyền đến, nói: “Ngoại trừ Hạ Tĩnh Hiên, tất cả các ngươi đều phải chết.”

    Hạ Tĩnh Hiên cảm thấy da đầu tê dại từng trận, “Huynh đài, ta không quen biết ngươi nhá, ngươi đừng cứ há miệng là gọi tên ta, như vậy rất khủng bố!”

    “Cho dù các ngươi không đến, chúng ta cũng đang muốn đến tìm Ẩm Huyết Giáo, bây giờ cũng bớt đi không ít phiền phức.” Lăng Huyền Kỳ lạnh lùng, “Người thì ta nhất định sẽ không giao cho ngươi, muốn ra tay, vậy tới đây đi!”

    Ánh mắt người nọ tối lại, vọt tới cực nhanh, dùng tay trái thành chưởng đánh về phía Lăng Huyền Kỳ, tay phải còn lại thành trảo qua bắt Hạ Tĩnh Hiên.

    Lăng Huyền Kỳ tích lực đã lâu, đứng ra ngăn chắn cả người Hạ Tĩnh Hiên, chạm nhau đối chưởng với hắn.

    Hai người đều lùi lại ba bước.

    Khí huyết trong người Lăng Huyền Kỳ cuồn cuộn, lúc này mới biết nếu cậu muốn thắng hắn khó càng thêm khó, lại thêm một Hạ Tĩnh Hiên võ công có cũng như không, Huyền Thiết Kiếm cũng không mang theo người, muốn toàn thân trở ra, chỉ có thể nói là hoàn toàn không có khả năng. Đường thoát duy nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ người khác đến trợ giúp. Nghĩ tới đây, Lăng Huyền Kỳ cười cười nói: “Ẩm Huyết Giáo thật sự có nhiều cao thủ.”

    Người nọ thở ra một hơi, hiển nhiên một chưởng này cũng làm cho hắn chịu sự đả kích không nhỏ, “Những người trong Ẩm Huyết Giáo có công lực như ta, đâu chỉ mười mấy hai mươi người, ta đây là một trong những người kém cỏi nhất trong đó mà thôi.”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Vậy trong mười mấy hai mươi người này, đến bao nhiêu người?”

    “Đủ người có thể giết sạch các ngươi không giữ lại một ai.” Người nọ nói, “Nhiệm vụ của ta chỉ cần mang Hạ Tĩnh Hiên đi, đừng chậm trễ làm ta không hoàn thành nhiệm vụ.”

    “Không hoàn thành!” Hạ Tĩnh Hiên hô, “Nhất định ngươi sẽ không hoàn thành!”

    Lăng Huyền Kỳ cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn đã bình phục lại, thoáng đè nén trong lòng, “Không hoàn thành thì sẽ thế nào?”

    “Không hoàn thành, việc ngươi kéo dài thời gian chỉ sợ không chờ được viện quân tới giúp, mà là giúp lại kẻ địch!” Người nọ nói xong, lại vọt qua tấn công.

    Lăng Huyền Kỳ ngăn trở sự công kích của hắn, nói với Hạ Tĩnh Hiên nói: “Tìm một chỗ trốn đi!”

    Hạ Tĩnh Hiên nhìn trái phải, “Trốn… Đâu có chỗ nào trốn? Nếu như ngươi không ngại, ta chạy về tím các ca ca của ngươi có được không hả? Ta ở lại chỗ này cũng không giúp được ngươi…”

    “Nếu ngươi lại gặp phải người Ẩm Huyết Giáo thì làm sao?” Lăng Huyền Kỳ không dám cùng hắn cứng đối cứng, chỉ lấy chiêu thức xảo diệu ứng phó hắn, “Ngươi tìm cái cây nào trốn đi, đừng có cách ta quá xa!”

    Hạ Tĩnh Hiên đáp một tiếng, nhìn thấy một cây đại thụ phía sau cách đó không xa, vội vã vọt tới leo lên cây, ngồi xổm ở một cành cây to lớn, tự nhủ: “Nên làm gì, nên làm gì, làm thế nào mới cứu được hắn… Đúng rồi!” Hắn sờ soạng trước sau cả người một lượt, lấy ra rất nhiều hạt châu màu đen to bằng móng tay, tùy tiện nhón một viên ném vào mặt đầu lâu.

    Mặt đầu lâu cho rằng đây là ám khí lợi hại, dừng chưởng đánh bay hạt châu.

    Hạt châu thép rơi xuống đất nổ tung, một luồng khói đen dài như ngón út bốc ra từ đó.

    Mặt đầu lâu: “…”

    Mùi hương gây mũi lan tràn ra, Lăng Huyền Kỳ cũng xém bị hun đến ngất đi, “Ngươi ném thứ gì vậy!”

    “… Ta cũng không biết ta ném thứ gì, ” Hạ Tĩnh Hiên lại nhón một viên, “Nói chung cái gì cũng được, chúng ta phải tìm vận may!”

    Lăng Huyền Kỳ còn lời chưa kịp nói ra, lại nghe thấy tiếng nổ từ hạt châu, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

    Nhưng lúc này lại khác lần trước, sương mù tràn ra tứ phía, nhanh chóng khiến cho hai người đang đối chiêu nhìn không thấy rõ lẫn nhau.

    Đây chính là cơ hội thoát thân tốt! Lăng Huyền Kỳ thoáng đỡ một chiêu với Mặt đầu lâu rồi kéo dài khoảng cách, dựa theo phương hướng đã nhớ bay người lên, ôm chặt lấy Hạ Tĩnh Hiên còn đang ở trên cây khổ sở suy nghĩ bước kế tiếp.

    “A!” Hạ Tĩnh Hiên bị sợ hết hồn, kêu ngắn một tiếng.

    Lăng Huyền Kỳ chặn miệng hắn lại, lòng nghĩ xong rồi. Nhưng cậu không dám nán lại nửa phần, vội vàng ôm Hạ Tĩnh Hiên bay nhanh về hướng bắc.

    Nửa đường chợt thoảng qua một bóng người ngăn cản đường đi của hai người, dùng chưởng đánh tới, thế mà nhắm vào Hạ Tĩnh Hiên.

    Hạ Tĩnh Hiên vào lúc này thế mà không hé ra tiếng, theo bản năng chui vào lòng Lăng Huyền Kỳ.

    Lăng Huyền Kỳ bất ngờ dừng bước.

    Ám khí xuất hiện như Cao Thủ dự liệu, cản đường Yến Thanh Tiêu, nên không thể đỡ Lăng Huyền Thư vào xe ngựa, càng không thể xác định tình trạng của hắn, Yến Thanh Tiêu gấp đến chảy đầy mồ hôi.

    Lăng Huyền Uyên tiếp nhận Huyền Thiết Kiếm Lăng Tiểu Vũ quăng đến, nói với Lăng Huyền Dạ: “Huyền Dạ, đệ đi tiếp ứng Huyền Kỳ, phải cẩn thận.”

    “Được!” Lăng Huyền Dạ nói, “Các huynh cũng cẩn thận, chăm sóc tốt cho Tam ca.”

    Mười mấy tên đeo mặt nạ hình xăm đầu lâu mang theo rất nhiều đệ tử Ẩm Huyết Giáo vây quanh mọi người vào giữa, tình thế hiểm ác. Lăng Huyền Dạ nghĩ có thể xé ra một lỗ hổng, ai ngờ chỗ hổng nhanh chóng bị người chèn kín, nên không thể đột phá trùng vây. Trong lúc nóng ruột, bất ngờ bên cạnh đưa qua một thanh kiếm, liền đâm chết năm, sáu tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo, còn cùng hắn phối hợp ăn ý giết một tên Mặt đầu lâu, thành công mở ra một con đường máu.

    Lăng Huyền Dạ tranh thủ liếc nhìn người bên cạnh, nói: “Đa tạ.”

    Đáy mắt Mộ Phi Hàn lóe lên một tia sáng khát máu, lại bị hắn ép xuống rất nhanh, hắn vẩy vẩy máu dính trên kiếm, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

    Chương 70: không nên lấy không tiền của ngươi

    Mộ Phi Hàn cùng Lăng Huyền Dạ vừa xông ra khỏi vòng vây, phía sau liền có hai tên Mặt đầu lâu đuổi theo, ngoài ra còn bốn, năm tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo.

    Lăng Huyền Dạ lo cho Lăng Huyền Kỳ, cũng không ham chiến, chân lao băng băng.

    Mộ Phi Hàn biết tâm tư của hắn, lưu ở phía sau ngăn cản đám người đuổi theo. Nhưng võ công Mặt đầu lâu còn cao hơn so với hắn tưởng tượng, đối phó với một còn được, ở đây lại tới hai tên, chưa kể còn mấy tên đệ tử, khiến hắn chống đỡ khá là vất vả. Theo tính tình của hắn, dựa vào bản tính liều mạng cũng sẽ chiến đấu tới cùng với mấy kẻ này, nhưng hắn biết rõ, nếu như hắn ngã xuống ở đây, thì Lăng Huyền Dạ cũng sẽ mất mạng.

    Không muốn Lăng Huyền Dạ chết.

    Trong lòng vang lên giọng nói như thế, Mộ Phi Hàn mới từ bỏ ý định đánh chính diện cùng những người này, chỉ vừa đánh vừa lui, chờ hội họp với Lăng Huyền Dạ. Tạm thời hắn rơi xuống thế hạ phong, nhưng các chiêu thức vẫn ác liệt như cũ, những người này muốn làm hắn bị thương, nhất thời nửa khắc cũng không phải chuyện dễ.

    Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Huyền Kỳ quay người chắn cho Hạ Tĩnh Hiên, miễn cưỡng chịu được một chưởng của Mặt đầu lâu.

    Hạ Tĩnh Hiên bị Lăng Huyền Kỳ đẩy ngã ra ngoài, đáp chân xuống đất liền quay đầu lại tìm Lăng Huyền Kỳ, ở trong sương mù không nhìn thấy gì cả. Hắn nghĩ vừa nãy thở nhẹ mới bị Mặt đầu lâu phát hiện được vị trí, lập tức không dám cử động, nín thở lẳng lặng chờ.

    Lăng Huyền Kỳ miễn cưỡng chịu một chưởng này, cảm thấy ngũ tạng lục phủ gần như muốn nát ra, cực kì khó chịu, nhưng hắn không có thời gian để mà thở, tiếp tục đánh với Mặt đầu lâu.

    Sương khói dần dần tản ra.

    Hình ảnh hai người đánh nhau cũng dần rõ nét.

    Hạ Tĩnh Hiên biết dù hắn không làm gì không lên tiếng cũng thoát không được con mắt Mặt đầu lâu, liền cầm hạt châu chuẩn bị ném tiếp. Nhưng hắn không biết tác dụng của từng hạt châu, nên lúc ném chỉ nhắm gần chỗ hai người, vì sợ sẽ gây tổn thương Lăng Huyền Kỳ.

    Lăng Huyền Kỳ lúc này đã là cung giương hết đà, tai nghe thấy động tĩnh bên chỗ hắn thì nói: “Tĩnh Hiên, ngươi đi mau đi, ta sợ không chịu nổi nữa.” Đang khi nói chuyện, bên môi cậu đã tràn máu tươi ra.

    Hạ Tĩnh Hiên bị dọa sợ, ngẩn người nói: “Không chịu nổi thì đừng có đánh tiếp nữa, ngươi mau trở lại!”

    “Bảo ngươi đi thì đi nhanh đi!” Lăng Huyền Kỳ nỗ lực chống đỡ, “ Nếu may mắn biết đâu sẽ gặp được huynh trưởng của ta trước, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi!”

    Hạ Tĩnh Hiên gấp đến độ giậm chân, “Ta không đi, ngươi cũng đừng đánh với hắn nữa, giao ta cho hắn là xong! Ngươi chỉ cần giúp ta đi truyền tin cho cha ta, cha ta sẽ dẫn người tới cứu ta!”

    Mặt đầu lâu ra tay ngày càng tàn nhẫn, “Hôm nay hắn đem hay không đem ngươi giao cho ta, đều phải chết ở chỗ này.”

    Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào Mặt đầu lâu nói: “Ngươi dám giết hắn, có tin ta gọi ta Hoàng thúc san bằng Ẩm Huyết Sơn gì đó của ngươi không hả!”

    Mặt đầu lâu lạnh lùng nói: “Chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng cùng Sở Hoài Vương muốn san bằng chính là Ngự Kiếm sơn trang.”

    Hạ Tĩnh Hiên không biết phải mắng cái gì mớ tốt, mắt thấy Lăng Huyền Kỳ bị Khô Lâu diện đá một cước vào ngực, bay cả người tới bên này. Hắn vội vã chạy qua, muốn tiếp được Lăng Huyền Kỳ.

    Có lẽ một đá này sức mạnh vô cùng lớn, Lăng Huyền Kỳ va vào ngực hắn mà vẫn không thu thế được, cả hai cùng ngã xuống đất.

    Hạ Tĩnh Hiên bị va phải lầm bầm hai tiếng, hỏi Lăng Huyền Kỳ: “Ngươi sao rồi?”

    Lăng Huyền Kỳ không nhịn nổi nữa, phun một ngụm máu ở trước ngực hắn.

    “Đây…” Hạ Tĩnh Hiên ướt cả vành mắt, “Ngươi đừng dọa ta…”

    Lăng Huyền Kỳ giẫy giụa muốn đứng lên, đứt quãng: “Ta… Ta đánh hắn không lại, chỉ tranh thủ lúc này… Nhào tới ôm chặt hắn lại, còn ngươi…Hãy nhân cơ hội chạy trốn, đừng có ở lại… Ném lung tung, biết chưa?”

    Hạ Tĩnh Hiên ôm chặt lấy hắn, “Không được, không cho ngươi đi!”

    Lăng Huyền Kỳ thấy Mặt đầu lâu đang bước từng bước đến gần, víu tay Hạ Tĩnh Hiên nói: “Buông tay, nếu không sẽ không kịp!”

    “Không buông!” Hạ Tĩnh Hiên nức nở, “Giao tình giữa ta với ngươi cũng không đến nỗi phải làm vậy, tại sao ngươi chịu mất mạng vì ta?”

    Lăng Huyền Kỳ hoãn hơi, nói: “Tam ca nói đúng, ta không nên lấy không tiền của ngươi, như vậy… Giờ xem như ta đem tiền trả lại cho ngươi, được chứ?” Nói xong câu cuối cùng, hắn dùng nội lực còn sót lại cuối cùng đẩy Hạ Tĩnh Hiên ra, rồi đứng thẳng nhào tới hướng Mặt đầu lâu.

    “Khốn nạn, mạng ngươi cũng chỉ trị giá mấy ngàn hai thôi à!” Hạ Tĩnh Hiên giống như bị điên gào thét.

    “Huyền Kỳ!” Giọng nói của Lăng Huyền Dạ bỗng nhiên truyền đến.

    Hạ Tĩnh Hiên phản ứng đầu tiên, cất giọng hô lớn: “Tứ ca! Chúng ta ở đây, ở đây!”

    Mặt đầu lâu muốn cho Lăng Huyền Kỳ đang ôm chân hắn một đòn trí mạng, một tiếng truyền tới này làm cho hành động của hắn chậm lại, chỉ trong nháy mắt chậm trễ này làm hắn bỏ qua thời cơ xuống tay.

    Lăng Huyền Kỳ xoay người lộn mấy vòng trên đất, né tránh một chưởng hắn muốn đập xuống, nghĩ thầm cuối cùng bản thân cũng chống đỡ được đến lúc có người đến cứu, vậy là tính mạng Hạ Tĩnh Hiên đã được bảo vệ. Một khi đã yên tâm, cảm giác đau đớn trên người càng trở nên mãnh liệt, Lăng Huyền Kỳ gần như mất đi thần trí.

    “Không được!” Thấy Mặt đầu lâu muốn lại muốn phóng ám khí nhắm vào Lăng Huyền Kỳ, Hạ Tĩnh Hiên lăn lộn liên tục chạy tới muốn cản, cho dù biết rõ trong lòng sẽ khó tránh thoát.

    Keng.

    Ám khí không gây tổn thương được Lăng Huyền Kỳ, bay ra hướng khác.

    “Tứ ca!” Hạ Tĩnh Hiên vui vẻ nói, vội vàng tới đỡ Lăng Huyền Kỳ.

    Lăng Huyền Dạ chỉ mũi kiếm Mặt đầu lâu, hỏi: “Huyền Kỳ sao rồi?”

    “Hắn… Không ổn lắm.” Hạ Tĩnh Hiên nửa đỡ nửa ôm kéo hắn lên.

    “Theo ta, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Mộ môn chủ đang ở phía trước, chúng ta đi hội hợp với hắn.”

    Đáy mắt Mặt đầu lâu hiện ra từng luồng ánh sáng vừa lạnh vừa tức, trong lòng đã biết nhiệm vụ lần này chỉ sợ sẽ thất bại, võ công người trước mắt này còn cao hơn Lăng Huyền Kỳ, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn, là không thể diệt trừ được gã, trừ phi chờ được viện quân phe mình.

    Lăng Huyền Dạ hiển nhiên biết rõ suy tính của hắn, nhưng thời gian không cho phép gã rảnh rỗi, dù sao còn đang lo lắng tình hình bên phía Mộ Phi Hàn. Nửa câu gã cũng không nói nhiều, vung kiếm lên đánh.

    Mặt đầu lâu mới cùng hắn động tay, thì phát hiện kiếm pháp của gã tinh diệu, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, căn bản không có chỗ xuống tay. Chỉ cùng gã đánh hơn hai mươi mấy chiêu, mới bắt đầu có ý rút lui.

    “Phế vật!” Một giọng nói xuất hiện ở phía sau, sống lưng Lăng Huyền Dạ không khỏi mát lạnh.

    “Tứ ca…” Lăng Huyền Kỳ lòng như lửa đốt, đã không còn lực chạy qua đỡ.

    Lăng Huyền Dạ đâm hai kiếm về phía Mặt đầu lâu, thừa dịp hắn phải tránh né, nhanh chóng giơ kiếm quét ra sau.

    Cánh tay bị người bắt được, vùng vẫy hai lần cũng không dịch chuyển được kiếm.

    Lăng Huyền Dạ lúc này mới nhìn rõ người vừa tới, mặc áo đen, tóc dài, khuôn mặt thanh tú.

    Mà hắn không phải Hỏa Phong.

    Tai nghe chưởng phong ở phía sau đang áp sát, Lăng Huyền Dạ lắc mình tránh thoát qua một bên, cùng lúc đâm trường kiếm tới, lại dùng một tay kéo về, muốn chém vào người mặc áo đen, “Ngươi là ai?”

    Người mặc áo đen nhẹ nhàng tránh khỏi lưỡi kiếm hắn huy tới, nói: “Hỏa Phong.”

    “Ngươi nói láo, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Tướng mạo Hỏa Phong tuy có mấy phần giống ngươi, nhưng cũng có chỗ khác biệt, ngươi không phải Hỏa Phong!”

    Người mặc áo đen cười khẽ, “Vậy ngươi sao mà biết được người gặp nhất định sẽ là Hỏa Phong?”

    Lăng Huyền Dạ cau mày, “Nói không sai, cho nên ta cũng theo đó để biết ngươi cũng không phải Hỏa Phong.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng gã đã bắt đầu cảm thấy thuyết pháp này mới tính có lý, dù sao thân là chủ nhân Ẩm Huyết Giáo, võ công Hỏa Phong lúc trước so với người này yếu hơn quá nhiều.

    Phía sau truyền đến tiếng rên, tiếng đánh nhau cũng vang hơn nhiều.

    Lăng Huyền Dạ muốn quay đầu nhìn thử xảy ra chuyện gì, lại không dám phân tâm.

    Hạ Tĩnh Hiên giúp đỡ Lăng Huyền Kỳ đã đứng hết nổi ẩn thân ra phía dưới một cái cây nghỉ ngơi, nhìn qua bên này nói: “Tứ ca, tên đầu quỷ đả thương Huyền Kỳ đã bị Mộ môn chủ giết! Mộ môn chủ ở sau lưng ngươi ngăn địch, ngươi lo đằng trước là được rồi!”

    Lăng Huyền Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tập trung đối kháng Hỏa Phong trước mắt không biết là thật hay giả, thì nghe Mộ Phi Hàn nói: “Hỏa Phong giao cho ta đối phó.” Nói xong cũng không chờ Lăng Huyền Dạ lên tiếng trả lời, đã nhảy vào ở giữa hai người, thẳng thắn đỡ chiêu Hỏa Phong.

    Lăng Huyền Dạ: “…” Ngươi chọn tên lợi hại nhất để đánh cũng được, nhưng ngươi có thể suy nghĩ thử xem một mình ta có đủ năng lực đánh nhiều người như vậy không hả.

    . . .

    Chương 71: không ổn

    Một mình đối chiến với Hỏa Phong, kiếm pháp Mộ Phi Hàn trở nên cực kỳ ác liệt, mấy chiêu chậm mấy chiêu nhanh, không theo quy luật cố định nào.

    Đã khiến cho Hỏa Phong luống cuống tay chân.

    Luống cuống tay chân giống hắn còn có Lăng Huyền Dạ, để hắn ngăn cản hai tên Mặt đầu lâu đã có chút làm người khác khó chịu, hơn nữa còn phải đề phòng đám đệ tử Ẩm Huyết Giáo đánh lén Mộ Phi Hàn, đúng là lực bất tòng tâm. Tuy nói cắn chặt hàm răng dùng hết thế võ cả người, Lăng Huyền Dạ vẫn không tránh khỏi bị bọn chúng làm bị thương, lại không muốn để cho Mộ Phi Hàn phân tâm, hắn không dám hé răng nửa lời.

    “Bị thương có nặng không?” Mộ Phi Hàn chợt hỏi một câu.

    Lăng Huyền Dạ đổi qua dùng hai tay nắm Huyền Thiết Kiếm, “Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao hết.”

    Kiếm trong tay Mộ Phi Hàn đột nhiên trở nên nhanh gọn vô cùng, bức lui Hỏa Phong mấy bước rồi xoay người qua giúp Lăng Huyền Dạ đối phó tên Mặt đầu lâu , “Ngươi tìm cơ hội dẫn theo hai đứa đi trước.”

    Lăng Huyền Dạ không chút nghĩ ngợi nói: “Không được, việc này không hề liên quan đến ngươi, ngươi đi.”

    Hỏa Phong lại xông lên, song chưởng đánh úp về phía lưng Mộ Phi Hàn, “Kiếm pháp của ngươi rất thú vị, tại sao không đánh với ta?”

    Mộ Phi Hàn quay người đánh trả ba kiếm, “Ngươi chiêu nào chiêu nấy đều cẩn thận né tránh, chứng tỏ thiên tàm tuyết y không ở trên người ngươi, lúc này ta cũng không cần đánh tiếp với ngươi.”

    “Ồ?” Đáy mắt Hỏa Phong né qua tia hung tàn, “Hóa ra là chủ nhân bảo y tìm tới cửa.”

    Mộ Phi Hàn nói: “Ta vẫn còn chưa tới cửa, mà ngươi cũng không mặc Thiên Tàm tuyết y mặc theo người, sớm muộn ta vẫn sẽ tới cửa đoạt lại.”

    “Vậy ta cũng không cần tiếp tục đùa giỡn với ngươi, ” Hỏa Phong hừ lạnh nói, “Chịu chết đi!”

    Cả người Lăng Huyền Dạ căng thẳng, vẫn cố để tâm thái bình tĩnh, muốn cùng Mộ Phi Hàn liên thủ đối địch.

    Hai thanh kiếm chĩa thẳng vào chỗ yếu hại trên người Hỏa Phong, Hỏa Phong tránh né Huyền Thiết Kiếm, nén khí đánh trả Mộ Phi Hàn.

    “Keng” một tiếng, trường kiếm của Mộ Phi Hàn bị nội lực của hắn đánh gãy, rơi thành hai đoạn.

    Tuy không sánh được với bảo kiếm Huyền Thiết Kiếm ngàn vàng khó cầu, nhưng thanh kiếm này cũng theo Mộ Phi Hàn mười mấy năm, dùng rất vừa tay, bây giờ lại bị hắn bẻ gẫy, khó tránh khỏi khiến cho Mộ Phi Hàn tức giận. Hắn quăng nửa đoạn bị gãy trong tay qua, sát ý che kín hai mắt.

    Trên lưng truyền đến cơn đau nhói, Lăng Huyền Dạ cắn răng nhịn, tung khinh công nhảy lên giữa không trung, dựa vào kiếm lực bức lui kẻ địch một khoảng, xoay tay lại đưa Huyền Thiết Kiếm cho Mộ Phi Hàn, “Dùng cái này!”

    Mộ Phi Hàn thuận thế tiếp nhận, “Ngươi thì sao?”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Ngươi thắng, chúng ta mới có hi vọng.”

    Môi dưới Mộ Phi Hàn hơi run lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ mỗi lần ra chiêu càng thêm liều mạng, dùng tất cả những gì bình sinh học được đánh ra.

    Huyền Thiết Kiếm cực kỳ sắc bén, tính dai lại mạnh, Hỏa Phong cũng không dám đến gần, nội lực cũng không thể đánh gãy, cơn giận tăng cao giận chó đánh mèo nhắm qua Lăng Huyền Dạ. Nửa đường hắn thu hồi tấn công đang nhắm bào Mộ Phi Hàn, trong tích tắc đá lên nửa đoạn kiếm bị gãy, nhắm ngay vào Lăng Huyền Dạ đang hết sức chăm chú đối địch, không đề phòng hắn bên này

    Kiếm bên phải tay, đoạn kiếm lại bay từ bên trái qua, Mộ Phi Hàn nếu muốn chém xuống để cản dĩ nhiên không kịp. Ở trong đầu xoay chuyển vô số suy nghĩ phải làm gì để cứu được người, thân thể đã phản ứng trước hứng đòn.

    Mộ Phi Hàn di chuyển hai bước, chặn lại nửa đoạn kiếm đang bay tới.

    Tiếng động vật sắc cắt thịt rõ ràng truyền vào trong tai Lăng Huyền Dạ, hắn theo bản năng quay đầu lại, thấy Mộ Phi Hàn lảo đảo lùi qua chỗ hắn, máu tươi theo từng bước chân của hắn nhỏ xuống từng giọt.

    Mộ Phi Hàn đưa tay đè lại chuôi kiếm đang bị ghim vào bả vai, quát lên: “Đừng có phân tâm!”

    Lăng Huyền Dạ chỉ cảm thấy lòng đau như muốn xé rách, nhưng chỉ có thể làm như lời y nói, không dám thả lỏng tiếp tục đối địch.

    Hỏa Phong cười gằn: “ Tính ra ngươi có thể nhặt lại cái mạng nhỏ cho mình, ta muốn giết hắn vì sao ngươi lại quản việc không đâu? Bỏ qua chuyện này, ta thấy ngươi có tình có nghĩa như thế, không bằng cùng xuống Hoàng tuyền làm bạn với nhau đi!”

    Ầm!

    Có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, Hỏa Phong không kịp chuẩn bị, thân thể bị một luồng sức mạnh lật tung, cũng may phản ứng nhạy bén, nếu không suýt chút nữa ngã như chó gặm bùn. Cần cổ truyền đến cơn đau rát, Hỏa Phong giơ tay lau một cái, thế mà máu me đầm đìa.

    Hạ Tĩnh Hiên nhân lúc này mở miệng: “Hắn trúng độc rồi, không có thuốc nào chữa được, các ngươi nhanh lên!”

    Hỏa Phong hoàn toàn biến sắc, chỉ hơi do dự, rồi phi thân bay mất, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

    “Thứ tốt…như vậy, ngươi nên lấy ra dùng… từ sớm.” Lăng Huyền Kỳ yếu ớt nói.

    Hạ Tĩnh Hiên thu hồi cẩn thận hạt châu còn sót lại, “Lúc trước làm ra là để chơi, bề ngoài giống nhau mà ta lại để lẫn hết vào, nên ta không rõ cái nào dùng tốt cái nào khó dùng.” Vừa nãy hắn ném ra một lúc năm, sáu hạt, mới có hai hạt nổ hoa.

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Trong đó có độc… Thật sự không có thuốc nào chữa được chứ? Hắn… Chết chắc rồi chứ?”

    “…” Hạ Tĩnh Hiên bĩu môi, “Không có độc, ta dọa hắn.”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Lăng Huyền Dạ rời đi sau đó, đám người bên chỗ Lăng Huyền Uyên cũng đang rơi vào khổ chiến.

    Muốn trở lại trên xe ngựa nhưng đường bị ngăn cản, Lăng Huyền Uyên không thể làm gì khác hơn là che chở trước người ngăn cản kẻ địch cho Bối Cẩn Du đang cùng Yến Thanh Tiêu đỡ Lăng Huyền Thư.

    Lăng Tiểu Vũ cùng Lăng Tiểu Vụ hao hết khổ cực dắt xe ngựa tới, cùng lúc cẩn thận đề phòng ám khí bắn về phía con ngựa, cũng tại trong tình thế hỗn loạn, tâm trạng của ngựa có chút táo bạo, không muốn đứng lại.

    Lăng Huyền Uyên đẩy Bối Cẩn Du lên xe ngựa trước, “Vào xe ngồi cho vững, để tiểu Vũ tiểu Vụ đánh xe mang các ngươi lao ra.” Lăng Huyền Uyên cùng Yến Thanh Tiêu đỡ Lăng Huyền Thư lên xe, lại quay đầu lại tìm Lăng Huyền Sương, “Đại ca, lên xe!”

    Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương mới chạy tới gần đó, mắt thấy bóng đen từ trên đầu bổ xuống, vội vàng nói: “Nhanh lùi xuống!”

    Bóng đen đánh một chưởng vào đầu xe ngựa, đánh tan nát thân xe.

    Lăng Huyền Uyên kéo ngã Bối Cẩn Du vào ngực mình, hỏi: “Ngươi không sao chứ, có bị thương không?”

    Bối Cẩn Du lắc đầu, “Không có chuyện gì, mau nhìn Huyền Thư…”

    Lăng Huyền Thư ngã trên mặt đất, đã mất tri giác.

    “Phó Nam!” Yến Thanh Tiêu thấy rõ tim mình đập càng lúc càng mạnh, nếu vẫn còn tiếp tục, chỉ sợ không ổn…

    Ngựa hoảng sợ phát điên, một kéo một, bắt đầu chạy loạn.

    Lăng Huyền Uyên tâm niệm khẽ nhúc nhích, xem đúng thời cơ, đem Bối Cẩn Du vững vàng quăng lên một chiếc xe ngựa đang chạy tới, xoay người lại ôm Lăng Huyền Thư đi qua, nói với Thiệu Dục Tân cùng Yến Thanh Tiêu: “Thiệu nguyên chủ, Yến lâu chủ, huynh đệ của ta cùng Cẩn Du, nên nhờ cả vào hai vị!” Thấy kẻ dùng chưởng đánh nát xe ngựa lại muốn ngăn cản, Lăng Huyền Uyên tiến lên nghênh chiến.

    “Huyền Uyên!” Bối Cẩn Du nóng ruột quay đầu lại, tầm mắt bị cảnh tượng hỗn loạn cản trở, khó mà nhìn ra bóng người của hắn.

    “Ngồi cho vững!” Thiệu Dục Tân nhét Lăng Huyền Sương vào bên trong xe, giết mấy tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo muốn ngăn cản xe ngựa, giơ một tay lên miệng huýt sáo.

    Không lâu sau, xa xa truyền đến tiếng sư tử gào, đảo mắt đã chạy đến phụ cận, thành một đường cùng xe ngựa Thiệu Dục Tân. Ngựa càng thêm kinh hãi, chạy trốn cũng càng điên cuồng hơn.

    Thiệu Dục Tân liếc mắt nhìn vị trí Đào Tâm Duyệt đứng lúc trước, khoảng cách quá xa, đã không kịp cứu, cũng may bên người nàng còn có Cao Thủ, tuy tạm thời không phân rõ người này là địch hay bạn, nhưng xem tình huống này thấy hắn che chở Đào Tâm Duyệt như vậy, xem ra có thể tạm thời yên tâm.

    “Huyền Thư…” Lăng Huyền Sương nhẹ giọng gọi hắn, trong lòng sợ hãi, thấy Lăng Huyền Thư không hề phản ứng, nhìn Yến Thanh Tiêu như cầu viện, “Nó sẽ không…”

    “Chỉ bị ngất đi.” Yến Thanh Tiêu lau lau vết máu bên miệng cho Lăng Huyền Thư, “Hắn sẽ không sao, nhất định sẽ không sao hết.”

    Trái tim Bối Cẩn Du đang treo trên người Lăng Huyền Uyên, cũng nói theo: “Ừm, nhất định sẽ không sao.”

    Xe ngựa xóc nảy kịch liệt một hồi, Phó Nam ở bên ngoài quay đầu vào nói: “Lâu chủ, chỉ sợ xe ngựa đã chạy hết nổi, ngươi đỡ đỡ Lăng Tam thiếu, chúng ta bỏ xe ngựa lại!”

    Yến Thanh Tiêu ôm chặt Lăng Huyền Thư, “Được, Phó Nam, ngươi chăm sóc Bối trại chủ.”

    Bối Cẩn Du nói: “Đừng lo cho ta, xem chừng Huyền Thư quan trọng hơn.”

    Thiệu Dục Tân mở một cánh cửa xe, nửa người nghiêng vào, kéo Lăng Huyền Sương vào lòng, trở bàn tay xuyên thủng nóc xe, nói với những người còn lại: “Đi!”

    Trong lúc một bên bánh xe cùng xe ngựa tách ra, mấy người nhảy ra khỏi xe ngựa, còn chưa kịp lấy hơi, đã thấy năm tên Mặt đầu lâu dùng khinh công lao nhanh về phía này.

    Thiết Mã Kim Qua nửa nằm ở trước người Thiệu Dục Tân, nhằm Mặt đầu lâu gầm nhẹ từng cái cảnh cáo.

    “Thiết Mã Kim Qua, lui ra!” Thiệu Dục Tân thả Lăng Huyền Sương ra, “Theo Yến lâu chủ đi trước, ta sẽ theo sau.”

    Lăng Huyền Sương cầm lấy tay hắn, “Chúng ta cùng đi!”

    “Nếu vậy thì ai cũng đi không được.” Thiệu Dục Tân hôn một cái vào trán hắn, “Ngoan, nghe lời, lần này không cần phải sợ Thiết Mã cùng Kim Qua, chúng nó sẽ bảo vệ ngươi.” (///.///)

    Lăng Huyền Sương liều mạng lắc đầu, nước mắt đảo quanh đáy mắt.

    Thiệu Dục Tân hất tay của hắn ra, lại huýt sáo, sau đó tiến lên nghênh tiếp Mặt đầu lâu, “Đi mau!”

    ….

    Chương 72: đừng có sợ hãi

    “Dục Tân!” Lăng Huyền Sương lòng như lửa đốt, muốn chạy theo thì bị đôi tuyết sư chắn ở trước mặt, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm. Hắn không dám tới gần, chỉ nắm chặt ống tay áo, nói với hai con tuyết sư, “Chúng mày đừng có đứng ngốc ở đây, mau đi giúp Dục Tân a!”

    Tuyết sư vẫn bất động như cũ.

    Yến Thanh Tiêu cõng Lăng Huyền Thư lên, nói: “Thiệu nguyên chủ chỉ dùng một tiếng huýt sáo đã xuống mệnh lệnh được với chúng nó, chúng ta đi mau, đừng có phụ ý tốt của hắn. Phó Nam, đi trước mở đường.”

    Lăng Huyền Sương không muốn, “Nhưng mà…”

    Bối Cẩn Du quản không được nhiều chuyện như vậy, lôi kéo hắn rời đi, “Không muốn cũng phải đi, nếu không tất cả chúng ta sẽ mất mạng!”

    Bọn họ vừa rời đi, đôi tuyết sư cũng tự giác đuổi theo.

    Thiệu Dục Tân một mình đối đầu cùng năm người, hắn không chút lưu tình sử dụng sát chiêu, trong lúc đối phương không kịp chuẩn bị giết được một tên.

    Còn lại bốn tên Mặt đầu lâu bất ngờ với nội lực bá đạo của hắn, lập tức cẩn thận hơn rất nhiều, lại ỷ vào ưu thế nhiều người phối hợp với nhau cùng ra tay.

    Thiệu Dục Tân lấy một địch bốn, trong lòng không quá chắc chắn. Hắn không mong sẽ giết được hết bốn tên này, chỉ hy vọng kéo dài được thời gian, để đám người Lăng Huyền Sương tranh thủ tìm được một chỗ ẩn thân, tránh được nguy hiểm lần này.

    Đáng tiếc không như mong muốn, bốn tên kia phối hợp cực kỳ hiểu nhau, Thiệu Dục Tân chống đỡ dần hiện rõ đang rơi vào thế yếu, muốn ngăn cản bốn tên này đã đủ khó khăn, cuối cùng vẫn bị một tên chạy thoát.

    Thiệu Dục Tân bắt đầu lo lắng.

    Có Yến Thanh Tiêu cùng Phó Nam đi cùng, hắn sẽ không sao; Bối Cẩn Du ít ra cũng có một chút công phu, ba người bọn họ nhất định có thể giết chết tên đó, hắn sẽ không bị thương.

    Tâm tư loạn thành một đoàn, chiêu thức đánh ra cũng rối loạn theo, suýt nữa lại để một tên trong đó chạy mất.

    Thiệu Dục Tân chợt nghĩ tới điều gì đó, cố ý thả ra kẽ hở, thả một tên Mặt đầu lâu chạy đi.

    Đã thế, nếu muốn giết hai tên còn lại ở đây sẽ không phải là việc khó, rồi đuổi theo cản giết hai tên kia trước khi chúng tìm được đám Lăng Huyền Sương, giải quyết từng tên như vậy sẽ dễ dàng hơn.

    Tuy có Bối Cẩn Du đỡ, Lăng Huyền Sương vẫn cảm thấy hai chân muốn nhũn ra, hắn sợ da lông động vật hơn hai mươi mấy năm, cho dù trong lòng đã tự nhủ đôi tuyết sư sẽ không làm hại hắn, nhưng thân thể lại không chịu nghe hắn sai khiến.

    Bối Cẩn Du lau mồ hôi, nói: “Kiên trì một chút nữa.”

    Lăng Huyền Sương liễm liễm tâm thần, thở một hơi nói: “Ngươi còn không thoải mái, cũng đừng có gạt.”

    “Ta rất khỏe.” Bối Cẩn Du liếc nhìn con đường dưới chân càng lúc gồ ghề, thầm nghĩ không biết Lăng Huyền Uyên có thể tìm tới chỗ này được không.

    Phó Nam từ trước đầu quay lại đến, nói: “Lâu chủ, cách đó không xa ở phía trước có một cái cây già, hốc cây này đủ cho ba, bốn người ẩn thân, cây cỏ mọc loạn xung quanh, chỉ cần không phát ra tiếng động, chắc sẽ không bị ai phát hiện, tạm thời các ngươi chạy đến đó tránh đi.”

    “Vậy còn ngươi?” Yến Thanh Tiêu vừa đi theo hắn vừa hỏi.

    Phó Nam nói: “Ta sẽ ẩn núp trên cây, nếu mà kẻ địch đến, ta có thể đúng lúc phát hiện để thông báo cho các ngươi; còn nếu trốn không thoát bọn chúng, ta ở bên ngoài cũng thuận tiện ra tay với bọn chúng, đủ thời gian để cho các ngươi thoát thân.”

    “Ta sẽ ở bên người với ngươi, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Cũng đỡ phải chen ở trong hốc cây.”

    Đi thêm được một đoạn, Phó Nam đi tới bên dưới một gốc cây cây già, khua đẩy xung quanh một lúc thì lộ ra lối vào từ hốc cây, vẫy tay với Lăng Huyền Sương: “Lăng đại thiếu, ngài vào trong tránh đi.”

    Lăng Huyền Sương vừa muốn giơ tay qua, Phó Nam chợt kéo hắn qua một bên.

    Bối Cẩn Du chỉ nhìn thấy ống tay Phó Nam khẽ nhếch, giữa không trung vang lên vài tiếng ‘leng keng’, sau đó rơi xuống hai cái ám khí.

    Mặt đầu lâu bỗng nhiên vọt tới.

    Phó Nam chạy lên chống trả, còn chưa trải qua mười chiêu đã bị Mặt đàu lâu dùng một chưởng vỗ ra.

    “Phó Nam!” Yến Thanh Tiêu gọi hắn một tiếng, do dự có nên thả Lăng Huyền Thư xuống để chạy qua hỗ trợ không.

    Mặt đầu lâu đẩy ngã Phó Nam, lại đi bắt Lăng Huyền Sương cùng Bối Cẩn Du.

    Bối Cẩn Du vốn muốn xông lên, trước mắt lại xẹt qua hai tia sáng trắng.

    Hai con tuyết sư hung ác nhào tới phía gã, ra sức cắn xé.

    Mặt đầu lâu giật nảy cả mình, song chưởng nhắm vào đỉnh đầu hai con tuyết sư.

    “Cẩn thận!” Trái tim Lăng Huyền Sương căng thẳng muốn vọt ra khỏi miệng, hoàn toàn quên mất lo lắng trước đây không lâu, bản thân hắn chạy qua có biến thành món ăn trên bàn cho tuyết sư hay không.

    Qua cơn kinh hoảng, Mặt đầu lâu nhanh chóng không để tuyết sư vào mắt, không chút lưu tình chấn tay lên(1). Căn bản hắn nghĩ chỉ hai ba lần sẽ giết được đôi tuyết dưới chưởng của gã, lại không ngờ bộ pháp của tuyết sư còn linh hoạt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, chúng nó né tránh dị thường nhạy bén.

    Hùng sư nhìn gã đầy táo bạo, kiên trì tìm được sơ hở, nhắm thẳng vào chân nhỏ của gã cắn mạnh.

    “A!” Mặt đầu lâu kêu thảm một tiếng.

    “Được!” Lăng Huyền Sương cũng kêu theo một tiếng.

    Mặt đầu lâu vừa tức vừa hận, lấy ám khí ném qua Lăng Huyền Sương.

    Lăng Huyền Sương sợ tới rụt đầu nhắm mắt.

    “Cẩn thận!” Bối Cẩn Du muốn kéo Lăng Huyền Sương ra, lại không ngờ Thư sư còn nhanh hơn cả y. Thư sư nhảy lên, dùng chân trước đánh văng ám khí.

    Ám khí dù sao cũng sắc bén, tuy bị Thư sư đánh rơi, nhưng cũng làm nó bị thương ở chân phải phía trước, máu chảy ra tung tóe.

    “Ô…” Thư sư nhịn đau nghẹn ngào một tiếng, đứng phục trước mặt Lăng Huyền Sương, hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Mặt đầu lâu.

    Hùng sư thấy Mặt đầu lâu đả thương Thư sư, tính tàn nhẫn dâng cao, kéo căng chân nhỏ của gã, rồi nhảy lên loạn cắn cả người gã, mãi đến khi cắn cho gã tắt thở mới chịu nhả ra

    Vẩy vẩy lông bờm nhiễm máu, Hùng sư mới đi qua bên cạnh Thư sư, nằm xuống đối diện, nhẹ nhàng liếm láp vết thương cho nó.

    Lăng Huyền Sương trốn nửa người phía sau Bối Cẩn Du, “Là… Là chúng nó cứu ta?”

    Bối Cẩn Du gật đầu, còn đang nghĩ mà sợ.

    Lăng Huyền Sương chậm rãi ngồi xổm người xuống, cách khoảng hai, ba bước nhìn tuyết sư.

    Máu chảy nhuộm đỏ bộ lông trắng muốt, đã không còn dáng vẻ đoan trang tao nhã lúc trước, nhớ lại hình ảnh khủng bố cắn người sống đến chết, vào lúc này trong mắt Lăng Huyền Sương chúng nó ngoan ngoãn nghe lời hơn bất cứ lúc nào.

    “Cảm ơn chúng mày.” Lăng Huyền Sương ôm đầu gối nói. Tuy vẫn không dám đến gần để sờ một cái, nhưng hắn vẫn cảm nhận được bản thân đã không còn sợ hãi như trước đây.

    Thư sư nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, cái đuôi dài giơ lên ve vẩy hai lần, lại cúi đầu xuống.

    Lăng Huyền Sương lúc này mới lấy lại đủ hơi, đang muốn cùng Bối Cẩn Du gọi Yến Thanh Tiêu thương lượng tiếp theo nên làm gì, mới phát hiện không thấy Yến Thanh Tiêu.

    “Sao lại không nói một tiếng đã đi, chạy đi đâu rồi?” Lăng Huyền Sương lo lắng hỏi.

    Bối Cẩn Du thấy Phó Nam cũng ở một bên, đưa tay qua mũi, còn còn thở, đẩy mấy lần nhưng không thấy tỉnh, thở dài nói: “Xem ra cũng bị thương không nhẹ.”

    Lăng Huyền Sương nhón chân lên nhìn, mới phát hiện Yến Thanh Tiêu đang cõng Lăng Huyền Thư ở một chỗ khác đối mặt với một gã Mặt đầu lâu. Thấy hắn gần như đã hết chịu nổi, Lăng Huyền Sương liên tục vẫy tay với Bối Cẩn Du, “Không tốt không tốt, chúng ta mau qua hỗ trợ.”

    Trước tiên phải nói hai người có đủ năng lực hỗ trợ hay không, Mặt đầu lâu cũng không cho bọn thời gian để chạy. Gã vỗ bỏ cánh tay Yến Thanh Tiêu đang giơ ra đỡ, dùng chân đá ba phát nhắm vào giữa người hắn.

    Yến Thanh Tiêu dùng một tay giữ chặt Lăng Huyền Thư, nên cũng chỉ còn lại một cái tay tiếp địch, cản được chiêu gã nhắm vào hạ bộ, nhưng không thể tránh được giữa người, ngực bị gã đá trúng ba phát.

    Bị đá thối lui dựa vào thân cây, Yến Thanh Tiêu mới ngừng lại, đã hết chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống đất.

    Mặt đầu lâu rút ra một thanh kiếm ngắn từ trong tay áo, đi tới trước mặt Yến Thanh Tiêu, vung thẳng vào đỉnh đầu hắn.

    “Không được!” Lăng Huyền Sương hô to một tiếng, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Dục Tân đạp gió chạy như bay đến, “Dục Tân, cứu bọn họ!”

    Thiệu Dục Tân không thể ngờ được, thầm hận do hắn lo lắng quá độ đã quên mất khinh công Ẩm Huyết Giáo Thiên Hạ Vô Song, đợi đến khi giết hai tên kia xong, hai tên lúc trước chạy mất đã biến mất tung mất ảnh từ lâu. Cũng may Lăng Huyền Sương không sao, đáy lòng hắn mới an tâm một chút, tỉnh táo mới rõ, khoảng cách xa như vậy, chỉ sợ bản thân không kịp cứu người.

    Ngũ tạng còn đang đảo lộn, không còn khí lực để cử động, Yến Thanh Tiêu tai nghe tiếng xé gió đến gần, thầm nghĩ có lẽ bản thân cùng người sau lưng hồn quy một chỗ ở đây.

    Dường như, cũng không phải chuyện gì không tốt.

    Yến Thanh Tiêu nhắm mắt lại.

    Đau đớn lại không ập tới như đã nghĩ, lúc mở hai mắt ra, Yến Thanh Tiêu nhìn thấy bên cạnh duỗi ra một cánh tay, tóm chặt lấy đoản kiếm.

    . . .

    Chương 73: cố nhân

    Dòng máu ấm áp nhỏ xuống bả vai, trên mặt Yến Thanh Tiêu, làm hắn hơi hoảng hồn, hắn hơi quay đầu lại nhìn người phía sau, nói: “Sao ngươi tỉnh lại được?”

    “Lực va vào cây mạnh đến vậy, sao ta không tỉnh được?” Lăng Huyền Thư miễn cưỡng cười trừ, “Có điều, ngươi có muốn xử lí tên này trước không, ta thấy đau tay.”

    Yến Thanh Tiêu lúc này mới nhớ ra còn chuyện như vậy.

    Nhưng không cần chờ tới hắn động tay, Lăng Huyền Thư bất ngờ tỉnh lại đủ cho Thiệu Dục Tân tranh thủ thời gian, hắn chạy tới đấu với Mặt đầu lâu.

    Yến Thanh Tiêu dìu hắn dựa vào thân cây ngồi, mở bàn tay phải của hắn ra nhìn, lòng bàn tay máu thịt be bét. Trái tim như bị cấu, cảm thấy còn đau hơn vết thương trên người y, Yến Thanh Tiêu xé một góc áo trên người băng bó vết thương cho hắn, nói: “Tạm nhịn đến lúc quay về rồi xử lí cẩn thận gơn.”

    Lăng Huyền Sương chạy tới từ từ, ngồi xổm ở bên cạnh hắn hỏi: “Huyền Thư, độc trong người đệ sao rồi, có nặng lắm không?”

    “Độc tính mãnh liệt đã áp chế xuống vẫn còn chịu đựng, ” Lăng Huyền Thư nhắm hờ mắt, tinh thần hơi nản, “Hiện giờ cũng khá hơn rồi.”

    Bối Cẩn Du nói: “Muốn uống nước không, ta đi tìm nước cho ngươi?”

    Khóe miệng Lăng Huyền Thư hơi co rút, “Ta… Tạm thời không muốn uống nước.”

    Sắc mặt Yến Thanh Tiêu cứng đờ, nói: “Ai kêu ngươi rảnh rỗi cướp nước người khác mà uống, đáng đời nhà ngươi tự đi chịu tội.”

    Lăng Huyền Thư lại ra vẻ an tâm, “May là ta cướp được.”

    Yến Thanh Tiêu mím mím môi, không nói gì nữa.

    Lăng Huyền Thư liếc nhìn bốn phía, nói: “Nhị ca Huyền Dạ cùng Huyền Kỳ đâu?”

    “Huyền Dạ đi tìm Huyền Kỳ, cũng không biết thế nào rồi, ” Lăng Huyền Sương nói, “Huyền Uyên vì để cho chúng ta trốn thoát được, đánh với một tên rất lợi hại, vẫn không biết thế nào rồi.”

    Vẻ mặt Bối Cẩn Du đầy lo lắng.

    “Xem ra tạm thời chỗ này sẽ không gặp nguy hiểm, các ngươi cứ chờ ở chỗ này trước, ” Thiệu Dục Tân giết Mặt đầu lâu xong quay lại, “Ta đi tiếp ứng đám Huyền Uyên.”

    Lăng Huyền Sương đi qua ôm lấy hắn, “Ngươi có bị thương không?”

    “Không có, ngươi thì sao?” Thiệu Dục Tân vuốt nhẹ mái tóc trơn mượt của hắn, tâm trạng buồn bực dần dần bình tĩnh lại.

    Lăng Huyền Sương chôn mặt vào ngực hắn cọ cọ, “Ta cũng không có chuyện gì.”

    “Thiết Mã Kim Qua đâu?” Thiệu Dục Tân nhìn xung quanh.

    “Chúng nó, nó…” Thấy Thiệu Dục Tân lại muốn huýt sáo, Lăng Huyền Sương vội vã muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước.

    Tiếng huýt gió được truyền đi, đợi sau một lúc, hai con tuyết sư mới chậm rãi đi tới. Thư sư khập khễnh, Hùng sư chạy sát bên nó, nhìn như muốn giúp nó tiết kiệm khí lực.

    Lăng Huyền Sương theo bản năng lại muốn tránh ra phía sau Thiệu Dục Tân, dời được hai bước thì ngừng lại, nắm tay Thiệu Dục Tân nói: “Kim Qua bị thương, là vì cứu ta.”

    Thiệu Dục Tân ngồi xổm người xuống, duỗi ra một bàn tay.

    Thư sư nằm trên mặt đất, đem chân trước bị thương đưa qua.

    Thiệu Dục Tân kiểm tra một chút, thả Lăng Huyền Sương ra, xé ra nửa đoạn tay áo.

    “Ta… Để ta làm cho!” Lăng Huyền Sương do dự nói.

    Thiệu Dục Tân cùng tuyết sư ngẩng đầu nhìn hắn.

    “…” Lăng Huyền Sương đoạt miếng vải áo trên tay hắn, thoáng đến gần Thư sư, “Dù sao đây cũng là chuyện phải làm đã nói!”

    Tuy trong lòng vẫn sợ, nhưng Lăng Huyền Sương biết vào lúc này không nên tốn nhiều thời gian, đành phải cố nén xuống ý định muốn đổi, đem miếng vải phủ lên vết thương của Thư sư.

    Thư sư ăn đau muốn thu hồi móng vuốt về, đầu cũng rướn về phía trước thăm dò.

    Lăng Huyền Sương lập tức cứng đơ cả người, tóc gáy từng cái muốn dựng ngược, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Thiệu Dục Tân nắm chặt bàn tay run rẩy của Lăng Huyền Sương, giúp hắn hoàn thành động tác tiếp theo, đợi đến khi băng bó cẩn thận nhẹ nhàng xong, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi làm tốt lắm.”

    Lăng Huyền Sương thở ra một hơi, “Thật sự… Cũng không quá khó như tưởng tượng.”

    Thiệu Dục Tân xoa xoa đầu Thư sư, “Bé ngoan, làm rất tốt, tiếp tục thay ta bảo vệ bọn họ một lát, quay về sẽ để chúng mày ăn đủ đến khi hài lòng mới thôi.”

    Thư sư thoải mái híp híp mắt, đầu gối lên Hùng sư, nhắm mắt dưỡng thần.

    Lăng Huyền Sương đứng lên theo Thiệu Dục Tân, “Ngươi nhớ phải cẩn thận, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

    Thiệu Dục Tân gật đầu, “Ngươi cũng vậy.”

    Yến Thanh Tiêu nói: “Thiệu nguyên chủ, ta đi với ngươi, nhiều hơn một người nhiều hơn một lực.”

    Thiệu Dục Tân xua tay, “Những người này đều nhờ vào ngươi chiếu cố, nếu ngươi cũng đi, lại có thêm người của Ẩm Huyết Giáo đến đây chỉ sợ sẽ nguy hiểm. Trận chiến này chúng ta đã đủ chật vật, không cầu giết được hết kẻ địch, chỉ cầu không bị thương vong quá nhiều người.”

    “Đại ân Thiệu nguyên chủ, trên dưới Ngự Kiếm sơn trang ta vô cùng cảm kích.” Lăng Huyền Thư nói.

    Thiệu Dục Tân cười nắn nắn mặt Lăng Huyền Sương, “Người một nhà cần gì phải nói như thành hai nhà?”

    “Như vậy, vậy…” Yến Thanh Tiêu mới mở miệng, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến.

    Thiệu Dục Tân ra hiệu cho Bối Cẩn Du cùng Lăng Huyền Sương đến chỗ Lăng Huyền Thư, còn hắn chặn lại ở trước người bọn họ.

    Một lát sau, một tên nam tử từ lúc trước mấy người ẩn thân đi tới, trên tay còn ôm một người. Nam tử nhìn thấy mọi người nên đi thẳng qua luôn, nói: “Có phải người này đi cùng các ngươi? Còn sống này, hay giờ mặc kệ?”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    Người bị hắn ôm chính là Phó Nam.

    Tuy không biết đây là người phương nào, nhưng nhìn hắn là một nhân tài khí độ bất phàm, ngược lại không giống ác đồ. Yến Thanh Tiêu đi qua đỡ Phó Nam, nói: “Chúng ta đi cùng nhau, đa tạ.”

    Nam tử thấy Yến Thanh Tiêu hành động rất là cảnh giác, cười nói: “Ta muốn đến Tử Trúc Lâm tìm người, đi ngang qua chỗ này, các ngươi cùng người phương nào tranh đấu ta không quan tâm, cũng sẽ không nhúng tay, nên không phải khẩn trương.”

    “Thật sự không quan tâm sao?” Lăng Huyền Thư chậm rãi nói.

    Yến Thanh Tiêu ngẩn ra, này có ý gì?

    Người nọ cũng có hơi khó hiểu, nghiêng người nhìn qua chỗ phát ra thanh âm, lập tức trợn to hai mắt, cả kinh nói: “Huyền Thư?”

    Lăng Huyền Thư khẽ mỉm cười, “Đã lâu không gặp, A Diệu.”

    Nam tử vòng qua người Yến Thanh Tiêu, bước nhanh hướng về chỗ Lăng Huyền Thư ngồi, “Ngươi sao vậy, sắc mặt khó nhìn như vậy?”

    Yến Thanh Tiêu không dám thả lỏng, lập tức đẩy Phó Nam qua chỗ Lăng Huyền Sương, đi tới chặn lại đường người nọ, “Đứng lại, không được tới gần hắn!”

    Nam tử đánh giá Yến Thanh Tiêu, lại nghiêng thân nhìn Lăng Huyền Thư bị hắn ngăn ở phía sau, “Hắn chính là… Vị kia ngươi từng nhắc qua?”

    Lăng Huyền Thư gật đầu một cái, rồi nói với những người còn lại: “Hắn gọi là Dư Diệu, là Tiêu dao khách, là bạn tốt năm xưa của ta.”

    “Các vị hảo, chờ ta xem vết thương của hắn xong, sẽ chào từng vị.” Dư Diệu nói xong, lần thứ hai vòng qua người Yến Thanh Tiêu.

    Lăng Huyền Thư thế mà lắc lắc đầu, “Ta không phải bị thương, là bị trúng thuốc độc lợi hại, nhất thời nửa khắc cũng giải không được. A Diệu, có một chuyện cấp bách, chỉ cần ngươi giúp ta một tay.”

    Dư Diệu nói: “Ngươi cứ nói đừng ngại.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Huynh trưởng ta cùng đệ đệ bị ác đồ Ẩm Huyết Giáo vây nhốt lại, Lạc Trần Nguyên Thiệu nguyên chủ đang muốn đi nghĩ cách cứu người, nếu chuyện của ngươi không gấp, có thể cùng hắn đi cứu huynh đệ ta được không?”

    “Chuyện có vội cũng không gấp bằng chuyện của ngươi, ngươi ở chỗ này chờ đi, ta đây đi luôn.” Dư Diệu nói chuyện làm việc thẳng thắn dứt khoát như thế, xoay người lại nói, “Vị nào là Thiệu nguyên chủ, xin mời dẫn đường.”

    Thiệu Dục Tân hơi gật đầu, nói: “Xin mời.”

    Dư Diệu đi được hai bước lại quay đầu lại, nói với Lăng Huyền Thư: “Chờ ta cứu huynh đệ ngươi xong, ngươi hãy theo ta đến Tử Trúc Lâm gặp một người bạn cũ, bất luận trên người ngươi đang bị độc gì, chắc chắn hắn sẽ giải được.”

    Nhìn Dư Diệu tung khinh công theo sau Thiệu Dục Tân đi xa, Lăng Huyền Thư mới tự nhủ: “Cố nhân ở Tử Trúc Lâm… Lẽ nào là hắn?”

    “Là ai?” Yến Thanh Tiêu hỏi.

    Lăng Huyền Thư nhắm mắt, “Cố Nhân.”

    “…” Yến Thanh Tiêu lại hỏi, “Ngươi nói về ta cái gì với hắn?”

    Lăng Huyền Thư miễn cưỡng nói: “Giữa chúng ta còn chuyện gì đáng giá mà nhắc về người khác.”

    Yến Thanh Tiêu: “…” Làm sao bây giờ, có hơi hi vọng để hắn bị độc chết?

    . . .

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự