Cùng quân đi về

1887

Tác giả:Đào Chi Yêu
Thể loại: Trầm ổn ôn nhu hoàng đế công x Đại nội tổng quản ôn nhuận kiên cường trung khuyển thụ, hỗ sủng, 1×1, cung đình hầu tước, bố y sinh hoạt, tình hữu độc chung, HE.
Editor: Siu Nhơn Mèo
Tình trạng bản gốc: 77 chương chính văn + 1 đoạn chương + 13 PN
Tình trạng edit: Ừm…
Nguồn:suppercat25.wordpress.com

Văn Án

Thẩm Ngôn chỉ có duy nhất một ước nguyện, được bên cạnh người mà hắn ngưỡng vọng nhất trên đời, bên cạnh Quân, cùng người ấy vượt qua sóng gió, trắc trở, cùng người ấy cho nhau ấm áp, cho nhau thân tình…

Lục điện hạ: Tiểu Ngôn tử, sau này theo bổn Điện xuất cung lập phủ. Ta sẽ cưới vợ cho ngươi.

– —-

Lục Uyên: Ngươi muốn đi phải không? Trẫm thả ngươi đi, đi càng xa càng tốt.

Thẩm tổng quản: Nô tài có chết, cũng muốn chết bên cạnh bệ hạ.

– —-

Lục Hành Chỉ: Đối với thảo dân mà nói, danh lợi chẳng qua chỉ là mây khói, thảo dân chí không ở nơi này, ước muốn nửa đời còn lại cũng chỉ là bảo hộ một người sống đến cuối đời.

– —-

Thẩm Ngôn: May mắn được kề cận cùng Quân, đời này không hối tiếc.
Về công: Công là hoàng đế, có hậu cung cũng có hoàng tử. Sau khi xác định quan hệ, công không bước qua hậu cung nữa, công thụ chỉ có lẫn nhau.

Về thụ: Thụ là thái giám thật. Phương pháp thiến ở cổ đại có nhiều loại, ở đây áp dụng phương pháp cắt tinh hoàn.

Không cẩu huyết, ngược thân, ngược tâm lẫn nhau.

Triều đại không có thật trong lịch sử.
Editor lảm nhảm: Em thức trắng đêm cày không dừng được bộ này. Âm mưu dương mưu trong cung cũng được tác giả viết khá ổn, hợp lý và logic. Thiết lập công thụ thì khỏi phải nói, cho đến bây giờ, công trong bộ này hiển nhiên đã chiễm chệ vị trí best Hoàng Đế công trong lòng em rồi:”((((((((( Tác giả viết cũng rất chắc tay, không nhàm chán, các tình tiết cũng rất cảm động. Ối dồi ôi, giờ mà kể ra chắc em kể không dừng được. Em nghĩ sau khi các mẹ đọc bộ này cũng sẽ có cảm nhận như em vậy. Giờ xin tạm ngừng tại đây để tập trung hỏa lực đào hố!

Thêm một ít lý giải của em về từ “Quân” trong tên truyện: Đây là một đại từ xưng hô, nó mang rất nhiều ý vị, và nó đẹp. Cho đến giờ em chưa thấy được từ thuần Việt nào có thể thay thế cho nó. Một tiếng gọi “Quân” này dùng để gọi người trong lòng, cất chứa sự mến mộ, tha thiết, nỉ non, ngượng ngùng, lẫn một chút kính trọng. Thế đó, em cũng không thể diễn tả được hết cảm nhận của em đối với từ này, nói chung là em rất, vô cùng thích từ này luôn. Cảm thấy dùng từ khác để thay thế sẽ không còn giữ được ý vị và cái đẹp của nó nữa. Cho nên là dù dịch văn hay dịch nhạc em vẫn giữ nguyên từ này. Đến đây thôi, nói nữa lại thành lảm nhảm thật.

Mục Lục

Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5

Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 – Chương 10

Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15

Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20

Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25

Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 30

Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương 34 – Chương 35

Chương 36 – Chương 37 – Chương 38 – Chương 39 – Chương 40

Chương 41 – Chương 42 – Chương 43 – Chương 44 – Chương 45

Chương 46 – Chương 47 – Chương 48 – Chương 49 – Chương 50

Chương 51 – Chương 52 – Chương 53 – Chương 54 – Chương 55

Chương 56 – Chương 57 – Chương 58 – Chương 59 – Chương 60

Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 – Chương 64 – Chương 65

Chương 66 – Chương 67 – Chương 68 – Chương 69 – Chương 70

Chương 71 – Chương 72 – Chương 73 – Chương 74 – Chương 75

Chương 76 – Chương 77

HOÀN